Tống Chức gọi điện thoại tới, nói tâm trạng của Tần Mộ Mộ đã ổn định, nhưng dù sao vẫn nhớ tới chuyện có lỗi với cô, Tống Chức có ý nói cho Phó Nhiễm hiểu, cô muốn một câu xác định của Phó Nhiễm.
Tha thứ hay là không tha thứ, tính tình Tống Chức thẳng thắn, định hỏi một chút cho rõ ràng.
Phó Nhiễm không nói rõ, sau khi cúp điện thoại, trong người càng cảm thấy mệt mỏi hơn.
Có mấy lời, chỉ cần hai chữ hoặc ba chữ là có thể nói rõ ràng hay sao?
Hôm sau, Phó Nhiễm có đặt chuông báo thức nhưng vẫn ngủ quên, Phạm Nhàn gõ cửa ở bên ngoài, bà đi vào kéo rèm cửa sổ ra.
"Mặt trời tìm đến bên giường rồi."
Phó Nhiễm nhìn thời gian, lúc này mới vội vàng ngồi dậy, nhưng cũng không nghĩ là ngồi dậy quá mau, trong n.g.ự.c thoát ra cảm giác buồn nôn không có cách nào áp chế xuống nổi, cô nhanh chóng lao vào phòng tắm,
Phó Nhiễm nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nôn mửa, trong lòng bà lại trầm xuống lần nữa, đợi sau khi Phó Nhiễm ra ngoài, bà cẩn thận hỏi.
"Tiểu Nhiễm, kinh nguyệt tháng này của con tới
Phó Nhiễm trốn tránh. "Mẹ, mẹ hỏi cái này làm gì?"
Phạm Nhàn thấy cô tìm y phục để thay. "Tiểu Nhiễm, chỉ là mẹ lo lắng."
Phó Nhiễm không dám đối mặt với Phạm Nhàn.
"Mẹ, con đã uống thuốc rồi."
Quay người đóng cửa phòng tắm lại, ánh mắt Phó Nhiễm không che giấu được chột dạ, cô dùng nước lạnh rửa mặt, thay xong quần áo đi ra ngoài.Phạm Nhàn đã không còn trong phòng, sau khi chuẩn bị xong đồ cho cô mới đi xuống lầu.
Bên trong phòng khách truyền đến tin tức xã hội theo như thường lệ.
Phó Tụng Đình bỏ tờ báo trong tay xuống.
"MR lại gián tiếp chiếm được một công ty."
"Cũng không sợ nghẹn c.h.ế.t sao?" Phạm Nhàn ở bên cạnh nói.
Đúng lúc đó tin tức lại phát những hình ảnh tư liệu về công ty gia đình kia, bước chân Phó Nhiễm đi tới chậm chạp, nếu như cô không trải qua chuyện tối ngày hôm qua, nhất định cô sẽ cho rằng đây chỉ là một chuyện tầm thường nữa, nhưng hôm nay nhìn thấy, Phó Nhiễm có cảm giác khó chịu không nói ra được.
Nhưng mà cô lại nhìn thấy chuyện như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-420.html.]
Thời gian trôi qua rất chậm, tin tức về Minh Thành Hữu hầu như là xuất hiện trên khắp các tin tức, càng ngày càng nhiều bài báo khai thác về những mặt xấu.
Lý Vận Linh tới Trung Cảnh Hào Đình lúc Vưu Ứng Nhụy còn chưa rời giường.
Người giúp việc lề mề đi lên lầu, Vưu Ứng Nhụy rửa mặt qua loa rồi đổi y phục sau đó vội vàng
"Thành Hữu đâu?"
Lý Vận Linh thấy thời gian vẫn còn sớm, còn chưa tới giờ làm việc.
Vưu Ứng Nhụy thỏ thẻ. "Tối hôm qua Thành Hữu không về."
"Cái gì?" Lý Vận Linh cao giọng. "Con lại cứ yên tâm để cho nó ra bên ngoài."
"Mẹ…" Vưu Ứng Nhụy nhận lấy tách trà người giúp việc bưng tới.
"Gần đây công ty của Thành Hữu rất bận, mẹ cũng thấy tin tức rồi đấy, có thể là anh ấy muốn mở rộng công ty."
"Hồ đồ."
Lý Vận Linh đưa tay vỗ hướng mặt bàn.
"Ta chính là vì chuyện này mới tới đây, cứ tiếp tục như vậy không phải là MR không thể không sụp đổ, sau khi thôn tính từng công ty gia đình như vậy cần phải quản lý kinh tế tốt, trong thời gian ngắn như vậy làm sao có thể có nhiều tiền như vậy để quay vòng? Thật là không để cho người khác yên tâm, về phương diện cuộc sống riêng sau khi kết hôn ngược lại lại chẳng có gì, mà con cũng tình nguyện để chuyện riêng của nó truyền ra như vậy. . . ."
Vưu Ứng Nhụy uất ức ngồi im bên cạnh, hiển nhiên là Lý Vận Linh không nghĩ cho cô.
"Con gọi Thành Hữu, để cho về đi."
"Vâng."
Lý Vận Linh nghe giọng điệu Vưu Ứng Nhụy nói chuyện, cũng cảm thấy lời của mình có chút nặng nề, bà đưa tay ý bảo Vưu Ứng Nhụy ngồi vào bên cạnh.
"Nhụy Nhụy, Thành Hữu cũng trưởng thành rồi, cũng không thể vẫn phải để ta lo lắng như vậy, mẹ vẫn là câu nói kia, hai đứa mau mau có đứa bé, có thêm mối quan hệ liên kết này giữa hai vợ chồng mới có thể gắn bó lâu dài."
Vưu Ứng Nhụy há miệng khó thể trả lời, đành phải khéo léo gật đầu một cái.
Nhắc nhở lần này của Lý Vận Linh, làm cho cô nhớ tới đứa nhỏ trong bụng Phó Nhiễm một lần nữa, chuyện này đã trở thành tâm bệnh của cô, từ lúc bắt đầu nhen nhóm đến bây giờ, mỗi lúc nhớ lại, trong lòng cũng sẽ bị co rút đau đớn.
Phản ứng của Phó Nhiễm càng ngày càng trầm trọng, có lúc buổi sáng đánh răng cũng sẽ ói đến nỗi cả người không còn chút sức lực nào, cô lại hay chuẩn bị bánh bao ở đầu giường, mỗi lần cũng ăn hai cái trước mới được.
Cô cũng biết chuyện này không gạt được, không chỉ riêng mình Phạm Nhàn nghi ngờ, ngay cả Phó Tụng Đình cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp.