Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 422

Cập nhật lúc: 2025-04-12 06:39:20
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Con đã nghĩ xong rồi sao?"

 

Phó Nhiễm thấy khó chịu trong lòng một hồi lâu.

 

"Mẹ, mẹ để tự con quyết định đi, được không?"

 

Nhất thời Phạm Nhàn cũng không còn khăng khăng nữa, nhưng trong lòng bà biết rõ, cứ coi như là Phó Nhiễm bất chấp tất cả để giữ đứa bé này, bà cũng không thể cho cô giữ lại.

 

[ Edit: Ying & MiKa

 

Beta: Ying ]

 

Bởi vì lý do tâm lý trong lòng, Phó Nhiễm cảm thấy mặc quần áo quá chật sẽ làm đứa bé bị bó chặt, cô đi trung tâm mua sắm chọn lựa y phục thoải mái, rộng thùng thình khi ở nhà nghỉ ngơi, hơn nữa trời mới vừa vào hè, một chiếc áo đầm là cách ăn mặc thông thường thoải mái nhất.

 

Phó Nhiễm không thể lừa gạt chuyện mang thai với những người bên cạnh nữa, ngoài phải đi tới phòng làm việc ra cô rất cố gắng hạn chế không đi nơi nào khác nữa, Phạm Nhàn cả ngày ở trong tâm trạng nặng nề, thấy đứa bé ở lại trong bụng Phó Nhiễm từng ngày, từng ngày một.

 

Minh Tranh thừa dịp chủ nhật hiếm khi rảnh rỗi đi tới Phó gia, Phó Nhiễm mặc chiếc váy rộng thùng thình bằng vải sợi, phần eo cũng chỉ buộc qua loa, thực sự là cũng không thể nhìn ra.

 

Phạm Nhàn pha trà cho Minh Tranh.

 

"Dì đừng vội, con chỉ đến chơi một lát thôi."

 

"Sao có thể đến nhà mà cũng không uống một ngụm nước."

 

Phó Nhiễm lười biếng đi tới gần phía sau ghế sa lon, má Trần bưng một chút điểm tâm lên. Cô thật vất vả mới có thể áp chế cơn khó chịu chạy đến cổ họng lần nữa, Phó Nhiễm xoay người che miệng lại.

 

Sắc mặt Phạm Nhàn hơi thay đổi, Minh Tranh uống hớp trà, tầm mắt nhìn chằm chằm các động tác của Phó Nhiễm.

 

Đợi sau khi Phạm Nhàn rời đi, Minh Tranh mới cất tiếng nói thẳng ra một câu.

 

" Tiểu Nhiễm, em mang thai sao?"

 

Phó Nhiễm nâng tầm mắt lên, không khỏi cười khổ.

 

"Thực là nhìn rất rõ ràng sao?"

 

Minh Tranh không nói lời nào, nhìn bụng cô chằm chằm, Phó Nhiễm thấy cả người không được tự nhiên. Cô cong hai đầu gối lên, không khí lâm vào lúng túng.

 

"Là của

 

Minh Tranh nói đúng câu khẳng định. Phó Nhiễm thấy không cần thiết phải trả lời, cô gật đầu một cái.

 

Tách trà trong tay đột nhiên cảm thấy rất phỏng tay, khí trời vốn nóng ran làm người ta khó chịu, hai ngón tay hắn giơ lên mép chén, giống như không chút để ý nhưng giọng điệu lại mang vẻ muốn gây sự.

 

"Em muốn làm sao bây giờ?"

 

Phó Nhiễm như không còn hơi sức nữa.

 

"Anh cũng muốn khuyên tôi bỏ đi sao?"

 

Minh Tranh giương tầm mắt lên nhìn Phó Nhiễm chằm chằm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-422.html.]

"Ý của em.... là muốn giữ lại?"

 

Lời đã đến nước này, cô cảm thấy cô không nói lời nào, Minh Tranh cũng có thể nghĩ ra được.

 

Phạm Nhàn thỉnh thoảng sẽ ngó nhìn bên trong phòng khách, cũng dặn má Trần không được tới quấy rầy.

 

Minh Tranh sợ nóng, đem ly trà trong tay đặt lên trên bàn.

 

"Anh tán thành chuyện em giữ đứa bé lại."

 

Phó Nhiễm kinh ngạc, vốn cho là Minh Tranh cũng sẽ giống như những người khác, đối mặt với ánh mắt thoáng do dự của cô, Minh Tranh chậm rãi mở miệng nói.

 

"Đừng quên, anh cũng là con riêng, nhưng đều giống như nhau, đều có quyền được sinh tồn. Mặc dù gặp qua rất nhiều điều không hay, ít nhất còn tốt hơn so với chuyện khi mới chỉ là một phôi thai đang lớn liền bị tước đoạt sự sống."

 

Ba chữ con riêng không có gì bất ngờ lọt vào trong tai Phó Nhiễm, trong lòng cô đau đớn như bị ai đó ghim con d.a.o sắc nhọn vào. Nhưng đây mới chỉ là một người đang nói..., sau này cô còn đối mặt vô số lời dị nghị, đứa bé của cô sẽ liên tục tiếp nhận đủ loại chỉ trích cũng như bị lăng mạ.

 

Sắc mặt Phó Nhiễm càng lúc càng khó coi, bàn tay chống bên cạnh, mơ hồ cảm thấy mất hồn, như muốn bất tỉnh.

 

"Ca ca, cho tới nay thật sự là anh cũng không dễ chịu sao?"

 

Phó Nhiễm thấy áy náy nhiều nhất, chính là Minh Tranh.

 

"Mẹ anh còn khổ hơn so với anh, cho nên...."

 

Minh Tranh như có điều suy nghĩ ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Nhiễm.

 

"Sau này, người khổ nhất chính là em, em phải hiểu rõ nhất."

 

Sao Phó Nhiễm lại không biết.

 

Hai khuỷu tay Minh Tranh chống lên đầu gối, mười ngón đan cài vào nhau.

 

"Tiểu Nhiễm, chúng ta kết hôn đi."

 

Cô đang suy nghĩ m.ô.n.g lung bị những lời nói của người đàn ông này kéo trở về ngay lập tức. Phó Nhiễm không ngừng hoảng sợ, kinh ngạc hỏi. "Ca ca, anh nói gì?"

 

Minh Tranh lại có vẻ như cực kỳ nghiêm túc, quyết định này không giống như là nhất thời nghĩ tới. Ngược lại, là kết quả sau khi suy nghĩ rất kĩ.

 

"Em kết hôn với anh, đứa bé sẽ để chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng. Nó cũng sẽ họ Minh, cũng sẽ không có người dám nói một câu là nó không phải."

 

Phó Nhiễm kinh ngạc giật mình một lúc, suy nghĩ dừng lại trong lời nói của Minh Tranh không nói ra được.

 

"Ca ca, anh đừng nói giỡn."

 

Con ngươi mát lạnh của Minh Tranh hướng về phía cô.

 

"Anh không hề nói giỡn."

 

"Anh. . . . . ."

 

Trong lòng Phó Nhiễm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

 

"Thân thế của anh đã như vậy, tại sao anh còn có thể tiếp nhận đứa bé?"

Loading...