Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 430

Cập nhật lúc: 2025-04-13 03:41:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt hắn thấy bóng lưng Phó Nhiễm rời đi qua cửa kính bên ngoài, Minh Thành Hữu nặng nề vỗ vỗ mặt của mình, ánh mắt tràn ra vẻ

 

Phó Nhiễm đi không nhanh cũng không chậm, buổi trưa ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, trên mặt toát ra một lớp mồ hôi khó chịu, cô đưa mu bàn tay lên để lau, ánh mặt trời đ.â.m vào trong mắt thấy đau nhức.

 

Bên tai có tiếng còi xe ồn ào truyền tới, xe cộ đi lại nườm nượp, làm người ta liếc mắt nhìn thôi cũng thấy bắt đầu nảy sinh chán ghét trong lòng.

 

Giống như là kéo lê đôi giày trên chân đi về phía trước, mặt đường bị ánh mặt trời thiêu đốt trở nên nóng bỏng rừng rực, sau khi trở lại phòng công tác, các thầy giáo đều đang nghỉ ngơi ở trong phòng vũ đạo, Phó Nhiễm kêu Lâm Lâm ra cửa.

 

"Lâm Lâm, Tiểu Tôn đi đâu?"

 

"Oh, ngày hôm qua đã bắt đầu không tới, tớ nhớ rõ là đã nói với cậu, trông cậu mất hồn mất vía cả ngày."

 

Phó Nhiễm nhớ mang máng, giống như là đã nghe Lâm Lâm nói tới.

 

"Chỉ là Tôn Tôn cũng thiệt là, nói trong nhà có việc gấp muốn từ chức, làm sao lại không đến đây."

 

"Được rồi."

 

Phó Nhiễm mỉm cười.

 

"Cậu đi về nghỉ ngơi đi, tớ biết rõ rồi."

 

Trong đầu cô dần hiện lên bóng dáng của vị vũ sư kia, trong ngày thường cũng không nói nhiều, nhìn cũng rất chân thành, không nghĩ tới là có thể làm ra chuyện đó.

 

Bước chân Phó Nhiễm trống rỗng và mệt mỏi đi vào phòng làm việc, cô nằm ở mép bàn, chỉ cảm thấy tinh thần hoảng hốt, nghĩ đến chuyện Tiểu Tôn nói ra, cô càng cảm thấy không chỉ là thân thể, ngay cả trái tim cũng đều khó chịu rồi.

 

Nhận được điện thoại của Tống Chức, Phó Nhiễm ngủ đã có chút mơ hồ

 

Lời nói của Tống Chức từ đầu kia truyền đến.

 

"Tiểu Nhiễm, cậu còn coi Mộ Mộ là bạn bè không?"

 

"Sao vậy?"

 

Phó Nhiễm xoa xoa khóe mắt, sau đó ngồi thẳng người dậy.

 

"Bây giờ tớ đang cùng Mộ Mộ đang ở trong một bệnh viện, Tiểu Nhiễm, nếu cậu tha thứ cho Mộ Mộ thì cứ tới đây xem một chút."

 

"Xảy ra chuyện gì?"

 

Nơi cổ họng Phó Nhiễm như căng ra.

 

"Cậu cứ đến rồi rồi hãy nói."

 

Tống Chức nói số phòng bệnh của Tần Mộ Mộ cho Phó Nhiễm, cô gần như không suy nghĩ gì cả, cầm chìa khóa xe lên sau đó sải bước ra cửa.

 

Đi ô-tô tới bệnh viện, theo lời của Tống Chức tìm số phòng bệnh đi tới.

 

Đẩy cửa ra thấy bóng lưng Tống Chức ngồi ở mép giường, cô che khuất nửa người trên của Tần Mộ Mộ, Phó Nhiễm chỉ thấy một chiếc ga giường màu trắng, cô cửa đóng lại đi tới, tới gần nhìn kỹ mới thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt.

 

Phó Nhiễm quá sợ hãi, cố gắng đè nén tiếng kêu trong miệng, cô đi tới, đặt bàn tay lên đầu vai Tống Chức.

 

Tống Chức quay mặt sang, hốc mắt đỏ bừng, đột nhiên đưa đôi tay ra ôm lấy eo Phó Nhiễm.

 

"Thật sự là tớ muốn đánh cho tên Cố Lỗi này một trận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-430.html.]

 

Có lẽ tiếng nói chuyện đã làm Tần Mộ Mộ tỉnh giấc, cô mở mắt ra khó khăn, bất ngờ khi nhìn thấy Phó Nhiễm

 

"Tiểu Nhiễm."

 

Phó Nhiễm ngồi ở mép giường, đưa tay lại không biết nên đụng vào chỗ nào, khắp người và khuôn mặt bị thương, một con mắt có m.á.u ứ đọng gần như không mở ra được, khóe mắt còn có vết m.á.u chưa lau sạch.

 

"Tại sao hắn đánh cậu?"

 

Nơi cổ họng Tần Mộ Mộ nghẹn ngào.

 

"Còn không phải là bởi vì mấy tin đồn tớ cùng Tam Thiếu kia."

 

Phó Nhiễm cười lạnh một tiếng, trong mắt khinh bỉ hiển thị rõ,

 

"Hắn có bản lãnh tự mình mở công ty, tại sao không có bản lãnh đi phát triển sự nghiệp, nếu phải dựa vào cậu thì cũng đừng đem lòng nghi ngờ, bằng tin đồn vô căn cứ này đánh cậu, hai người còn có thể cùng nhau chung sống sao?"

 

"Đúng là…"

 

Tống Chức nói xen vào.

 

"Mộ Mộ, hai người mới kết hôn chưa được bao lâu hắn liền ra tay đánh cậu?"

 

Tần Mộ Mộ rũ tầm mắt xuống.

 

"Chuyện này quyết không thể để cho cha mẹ tớ biết."

 

Phó Nhiễm nhìn nét mặt của cô chằm chằm.

 

"Mộ Mộ, chẳng lẽ cậu còn sợ vỡ lở ra thì cha mẹ cậu sẽ lại phản đối hai người ở cùng nhau sao?"

 

"Tớ tin tưởng là Cố Lỗi yêu tớ đấy, Tiểu Nhiễm, Xèo Xèo…"

 

Tần Mộ Mộ đưa tay che mặt.

 

"Tớ mang thai, tớ rất mong đợi đứa bé này, tớ không thể để cho nó sinh ra mà không có ba."

 

Tống Chức giật mình.

 

"Cậu mang thai, vào lúc này?"

 

Phó Nhiễm như bị sét đánh, ánh mắt không khỏi nhìn chăm chú về phía bụng của mình.

 

Tống Chức như chợt hiểu ra.

 

"Không trách được vừa nãy nói cái gì cậu cũng không chịu truyền nước."

 

"Nếu không có đứa bé, có thể tớ sẽ chọn cách ly hôn, nhưng là bây giờ. . . . "

 

Phó Nhiễm chợt cảm thấy không có sức lực, ngay cả lời nói của mình cũng cảm thấy trống rỗng.

 

"Mộ Mộ, nhưng giữa hai người chỉ có thể dùng một đứa bé để duy trì mối quan hệ, cậu không cảm thấy đau lòng sao?"

 

"Nếu bắt tớ phải bỏ đứa bé, tớ còn cảm thấy đau lòng hơn."

 

Tống Chức cùng Phó Nhiễm nhìn nhau chẳng nói gì, Tống Chức đã làm mẹ, có thể hiểu sâu sắc cảm nhận của Tần Mộ Mộ, mà Phó Nhiễm, cô lại là người không có lập trường để khuyên Tần Mộ Mộ.

Loading...