Cô nằm ngửa, tầm mắt cố định trên cái bụng trần của mình, cũng không nhận thấy ánh mắt khác thường của chủ nhiệm.
Cảm giác lạnh lẽo của dung dịch bôi trơn làm Phó Nhiễm căng ngwoif lên theo bản năng của thân thể, cô đưa tay bảo vệ bụng, chủ nhiệm thuận miệng nói.
"Đứa bé phát triển rất khá, trái tim đập rất khỏe mạnh, làm sao lại tới bệnh viện?"
Nếu là khám thai bình thường, sẽ không làm trình tự này.
Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn về phía chủ nhiệm, máy tính lộ ra từng đường ánh sáng chiếu thẳng vào trên mặt bà, mặt kính lại chiết xạ ra đủ lọai màu sắc, ngón tay chủ nhiệm gõ thật nhanh ở trên bàn phím.
"Là muốn b
Phó Nhiễm hơi nhếch môi không nói gì, chỉ mệt mỏi gật đầu một cái.
Bà càng làm càng thấy cẩn thận, trước đó cũng đã có công chức nhà nước và tiểu thư con nhà giàu gây họa sau đó người nhà phải đưa đến bệnh viện để phá thai.
"Các tiêu chuẩn của đứa bé cũng rất tốt, thật đáng tiếc."
Phó Nhiễm nghe vậy, trong lòng không thể nghi ngờ là bị một đòn nặng nề.
Nét mặt chủ nhiệm do dự nhìn về phía cô, đột nhiên dừng lại động tác trong tay.
"Thật ngại, tôi nhận cuộc điện thoại."
Bà để dụng cụ xuống đi ra khỏi phòng siêu âm, tìm điện thoại di dộng ở bên trong phòng làm việc sau đó bấm số.
"Alo, Vận Linh."
Lý Vận Linh đang ngồi bên chiếc ô che nắng trong vườn.
"Chủ nhiệm Vương có chuyện gì à? Chơi mạt chược còn sớm lắm, tôi nhớ là hôm nay bà đi trực chứ?"
"Tôi còn không có tìm bà tính sổ đấy!"
Chủ nhiệm Vương kéo chiếc ghế ra ngồi vào phía trước cửa sổ.
"Ngày ngày oán trách nàng dâu không sinh cháu nội cho bà, thời gian trước chuyện tình yêu của cậu con trai nhà bà cùng thiên kim Phó gia ầm ĩ lớn như vậy, xem bà xem, không phải là trong giá thú thì không phải là cháu nội của bà à nha?"
"Nói cái gì đó."
Lý Vận Linh đang uống nước trái câ
"Thành Hữu sớm đã chấm dứt với con nhỏ đó rồi."
"Bà là thật không rõ hay là giả bộ hồ đồ đây?"
Chủ nhiệm Vương nói ngắn gọn.
"Mới vừa rồi tôi làm siêu âm cho con nhỏ của Phó gia đó, mang thai cũng đã hơn hai tháng, bây giờ nói muốn phá, nhưng tôi nói cho cho bà nha, đến lúc đó cũng đừng oán trách không có cháu nội ôm, đây chính là chính bà không cần đấy."
"Bà, bà lặp lại lần nữa."
Lý Vận Linh giật mình đứng dậy.
"Phó Nhiễm mang thai?"
"Bà không biết thật sao? Xem ra tôi gọi điện thoại là đúng rồi, bây giờ nó đang ở bệnh viện tôi, bà nghĩ kỹ đi, đợi lát nữa tôi không nói chính xác được đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-432.html.]
"Đợi chút."
Lý Vận Linh đi vòng quanh tại chỗ.
"Chủ nhiệm Vương, nhất định bà phải giúp tôi việc này, bà nghĩ cách giữ lấy nó, ngàn vạn đừng để cho cô ta bỏ cháu của tôi, nếu không tôi với bà mau nghĩ cách."
"Bà tới nhanh là được, tôi sẽ nghĩ cách, nhưng không thể quá lâu."
Lý Vận Linh ở đầu bên kia đã vội vã cúp điện thoại.
Chủ nhiệm Vương trở lại phòng siêu âm.
"Thật xin lỗi, mới vừa rồi tôi có chút chuyện gấp."
"Không sao."
Chủ nhiệm Vương lại bôi dung dịch bôi trơn cho cô một lần nữa, sau đó ung dung thong thả bắt đầu.
Lý Vận Linh bước đi tới hướng phòng khách, thậm chí ngay cả giày cũng không kịp thay, Vưu Ứng Nhụy từ trên lầu đi xuống, thấy thần sắc bà hoảng hốt, cầm điện thoại lên như muốn ấn một dãy số.
"Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Lý Vận Linh ngồi vào trên ghế sa lon, bà cầm di động đưa cho Vưu Ứng Nhụy.
"Mau gọi điện thoại cho Thành Hữu, để cho nó đi tới bệnh viện Tân Lai."
"Sao vậy, chẳng lẽ có ai đã xảy ra chuyện?"
"Phó Nhiễm mang thai, đang muốn bỏ đứa bé!"
Lý Vận Linh nóng ruột, mười ngón tay vẫn còn đang run rẩy.
"Mau, để cho Thành Hữu tới đó ngăn cản!"
Vưu Ứng Nhụy như bị sét đánh, thế nào cũng không nghĩ đến chuyện Phó Nhiễm mang thai có thể bị vạch trần như vậy, năm ngón tay cô nắm chặt điện thoại di động, Lý Vận Linh thấy cô không cóa hành động gì, cau mày thúc giục.
"Thế nào còn không gọi?"
"Mẹ, chẳng lẽ mẹ muốn tiếp nhận đứa bé kia sao?"
"Sao lại không cần, nếu như dựa vào thời gian để tính, nó nhất định là giọt m.á.u của Thành Hữu."
Vưu Ứng Nhụy vô cùng uất ức.
"Nhưng con nên làm thế nào? Con sẽ sinh đứa bé, ta đáp ứng ngài."
"Nhụy Nhụy, con đừng hồ đồ."
Lý Vận Linh nặng nề ngắt lời Vưu Ứng Nhụy.
"Chuyện này cũng không phải do con, vấn đề có muốn giữ đứa bé hay không mấy đứa đều không được quyết định."
"Mẹ?"
Vưu Ứng Nhụy không thể tin nổi nhìn chăm chú về phía Lý Vận Linh.
"Thành Hữu đã chấm dứt hoàn toàn với cô ta rồi, tại sao mẹ. . . . . ."
"Nhưng Thành Hữu cũng đã nói sẽ không sinh con cùng con."