Giữa lúc hắn phát động động cơ, Phó Nhiễm nhào qua, như một chú mèo hoang nhỏ chụp lấy cánh tay hắn, Minh Thành Hữu kêu rên một tiếng, trên cánh tay nhanh chóng nhìn thấy một vết cào màu đỏ.
"Em cầm tinh con mèo là không đúng?"
Minh Thành Hữu ấn cô trở về bên trong chỗ ngồi, sau đó thắt dây an toàn cho cô.
Phó Nhiễm há mồm ra sức cắn vào cổ hắn, cô cố ý tránh bả vai ra, bởi vì cảm giác đau ở cổ sẽ nhiều hơn, Minh Thành Hữu ra sức né tránh, cô lại càng cắn mạnh thêm.
Hắn không có cách nào, suy nghĩ cách đối phó với cô tốt nhất, bàn tay trực tiếp cầm n.g.ự.c cô.
Cô không hắn cũng không buông.
Phó Nhiễm buông ra, ánh mắt hung tợn nhìn về phía Minh Thành Hữu chăm chú.
Hắn đưa bàn tay đè lại cổ, rất đau đớn, Minh Thành Hữu nghiêng mặt hướng sang bên Phó Nhiễm.
"Vẫn là bản lãnh này."
Cô đưa tay muốn mở cửa xe, lúc lên xe Minh Thành Hữu đã nhấn nút khóa xe, hắn lôi tay Phó Nhiễm, sau đó nhanh chóng lái xe ra khỏi bệnh viện.
Điện thoại trong túi xách của Phó Nhiễm vang lên từng hồi, Minh Thành Hữu giằng lấy túi xách của cô ném về chỗ ngồi phía sau xe.
Xe chạy thẳng đến Y Vân Thủ Phủ, ở bên trong không có một bóng người, Minh Thành Hữu mạnh mẽ kéo Phó Nhiễm vào bên trong nhà, cô không chịu đi, hắn liền dùng chiêu thức như lúc ở bệnh viện để đối phó cô.
Phó Nhiễm thở hồng hộc giãy giụa ở trong n.g.ự.c Minh Thành Hữu, phòng ngủ chính quen thuộc, quen thuộc vì vẫn bài trí giống như hai năm trước, cô lùi lại đến trước cửa sổ sát đất, bởi vì kích động, trong bụng truyền đến một đợt khó chịu.
Phó Nhiễm đưa bàn tay phủ hướng bụng.
Sắc mặt Minh Thành Hữu âm u không hết, bởi vì động tác của Phó Nhiễm mà ánh mắt lộ ra lo lắng.
"Sao vậy?"
"Không cần anh lo!"
Giọng điệu cô cứng rắn, ánh mắt trừng trừng hướng Minh Thành Hữu.
Hắn đứng cách chỗ cô không xa, bên cạnh là chiếc giường lớn KINGSIZE đã từng ghi dấu vết hoan ái chân thật của bọn họ, Phó Nhiễm cố gắng nói thật bình tĩnh.
"Anh đưa tôi tới nơi này
"Đứa bé…"
Tầm mắt Minh Thành Hữu rũ xuống.
"Chừng nào thì em phát hiện ra?"
Một hồi lâu sau Phó Nhiễm không lên tiếng, ngay sau đó Minh Thành Hữu tra hỏi.
"Có phải em muốn cứ thế im lặng bỏ nó đi hay không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-434.html.]
"Tôi thấy không cần thiết phải nói với người khác."
Phó Nhiễm nhấn mạnh. "Đứa bé là của mình tôi."
"Nó cũng là của tôi."
Minh Thành Hữu bước tới gần lên phía trước.
"Anh muốn như thế nào?"
"Tôi muốn em sinh nó ra."
Phó Nhiễm giống như nghe được một chuyện thật nực cười.
"Tại sao tôi phải sinh con cho anh, vợ anh chỉ là để trang trí thôi sao?"
Minh Thành Hữu quay sang nhìn nét mặt Phó Nhiễm, hắn trầm mặc một lúc, vẻ mặt thờ ơ nói.
"Cô ấy là cô ấy, em là em, hiện tại tôi muốn đứa bé của em."
Phó Nhiễm không suy nghĩ nhiều, hất tay tát một cái vào mặt Minh Thành Hữu.
Dụng hết toàn sức lực, năm dấu tay hiện ra rõ ràng.
"Anh nằm mơ, Minh Thành Hữu, tôi nói cho anh biết, cho dù bây giờ anh c.h.ế.t ở trước mặt tôi tôi cũng sẽ không sinh hạ đứa bé cho anh, tôi sẽ phá bỏ nó, sau đó đem tờ kết quả đốt cho anh!"
Phó Nhiễm chưa bao giờ ác độc nguyền rủa một người như vậy, nhưng cô cũng không nghĩ là Minh Thành Hữu sẽ vô liêm sỉ như vậy.
Hắn làm như bị cô đánh thành thói quen, lại cũng không cảm thấy có đau nhiều. Chỉ là lòng đang rơi lệ, vỡ thành từng mảnh cũng không ai có thể nhìn ra.
Đột nhiên Minh Thành Hữu níu lại cánh tay Phó Nhiễm kéo cô đi tới hướng ban công, bước chân cô không ngừng lảo đảo, nghiêng ngả đi theo phía sau hắn, Minh Thành Hữu ôm lấy Phó Nhiễm đẩy cô đến bên cạnh, hai tay chống ở hai bên Phó Nhiễm, hắn vây lồng n.g.ự.c của mình vào giữa lan can.
Phó Nhiễm không ngừng giãy giụa, hắn ôm chặt làm cô không thể nhúc nhích.
Minh Thành Hữu lại đưa tay cầm tay trái tay phải Phó Nhiễm, đem chúng đặt sang hai bên, Phó Nhiễm lại bài xích giãy giụa.
"Buông tôi ra, cút!"
Minh Thành Hữu mặc cho cô phát tiết, nắm chặt bàn tay cô không xê dịch lấy một cm, đâu chỉ là đau.
Động tác của Phó Nhiễm yếu dần dần, cuối cùng, bị vây ở trong bức tường người chỉ còn hơi sức thở dốc.
Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn chăm chú về phía nơi xa, không hề có mục tiêu, lồng n.g.ự.c phập phồng dán chặt sau lưng Phó Nhiễm, mặc cho cô làm cách nào cũng đều không buông ra, đột nhiên hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Nhiễm, thân thể đè lên phía trước.
Phó Nhiễm nghiêng nửa người trên ra bên ngoài có thể nhìn đến con đường nhỏ phủ kín đá cuội dưới lầu.
Giọng nói của Minh Thành Hữu trầm xuống, lộ ra một loại hoang vu cùng buồn bã phát ra từ trên đỉnh đầu cô.
"Phó Nhiễm, chúng ta một nhà ba người nhảy xuống từ nơi này, chúng ta cùng chết!"