Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 442
Cập nhật lúc: 2025-04-13 16:08:03
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
Cập nhật lúc: 2025-04-13 16:08:03
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
Minh Thành Hữu ngồi xổm xuống, một tay đặt ở sau lưng Phó Nhiễm, cô ói đến mức ngay cả hơi sức tránh ra cũng không có, bàn tay Minh Thành Hữu cầm khăn lông tới muốn lau mặt cho cô, Phó Nhiễm liếc sang hướng hắn, hai người ở rất gần nhau, tư thế hắn ngồi bên cạnh vừa đúng ngang hàng với tầm mắt Phó Nhiễm.
Trong dạ dày cuộn lên từng đợt khó chịu, Phó Nhiễm đoạt lấy chiếc khăn lông trong tay Minh Thành Hữu, cô buồn bực áp mặt vào chiếc khăn, tóc rơi xuống vừa đúng che kín bên mặt cô, Minh Thành Hữu liếc nhìn bừa bãi trên sàn nhà, hắn mệt mỏi ngồi vào chỗ bên cạnh Phó Nhiễm. Xung quanh đôi mắt nóng hổi, Phó Nhiễm nén lại tâm tình, dùng khăn lông lau mặt sạch sẽ, rồi lau sạch từng ngón tay của mình.
Minh Thành Hữu nhìn động tác của cô chằm chằm, Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn đến nửa bên mặt hắn sưng lên, ánh mắt lướt qua bên trong phòng một vòng.
Y Vân Thủ Phủ, nơi đã từng tiếp nhận cô lúc cô cần một nơi ấm áp nhất, cũng đã cho Phó Nhiễm một ký ức vui vẻ cùng hạnh phúc, nhưng hôm nay, một nơi vẫn như thế lại có thể bức cô vào tình cảnh khó khăn như thế.
Phó Nhiễm buông cách tay ở bên người, sức lực nửa người trên cũng giao phó cho cánh tay này, hơi nghiêng người ra ngoài, cố gắng rời Minh Thành Hữu ra.
Hai người giằng co không ngớt, Tiêu quản gia núp ở cửa gian phòng chỉ sợ gặp chuyện không may, lại không dám tự mình đi vào, không thể làm gì khác hơn là cứ đứng ở cửa ra vào, đi đi lại lại.
Lý Vận Linh vội vàng chạy tới, tiếng giày da đạp lên cầu thang phát ra âm thanh chói tai, Tiêu quản gia nhanh chóng tiến lên đón.
"Phu nhân, nếu bà không tớảy ra chuyện thật đó."
"Ở chỗ nào?"
"Trong phòng ngủ."
Lý Vận Linh bước nhanh lướt qua bên người Tiêu quản gia, đẩy cửa phòng khép hờ ra đi vào.
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên trước, hai hàng lông mày căng lên.
"Mẹ, mẹ đến làm gì?"
"Ta không đến để mặc cho các người náo loạn sao?"
Lý Vận Linh đưa túi xách trong tay đưa cho Tiêu quản gia, Phó Nhiễm nghe được tiếng nói cũng không ngẩng đầu lên.
Lý Vận Linh bước tới bên giường, thấy trên sàn nhà bừa bãi, ánh mắt quay sang hướng Minh Thành Hữu, trên khuôn mặt người đàn ông càng thấy sưng tấy nhìn thấy mà ghê, sắc mặt Lý Vận Linh khó coi đến cực điểm nhưng cũng không muốn phát tác vào lúc này.
Tiêu quản gia đi vào dọn dẹp tàn cuộc, Phó Nhiễm đưa tay chống người lên.
"Ngồi xuống nói chuyện một chút đi."
"Tôi và các người không có gì để nói."
Phó Nhiễm nâng tầm mắt lên sau đó chống lại ánh mắt Lý Vận Linh.
"Ý của tôi đã nói rất rõ ràng với anh ta."
Lý Vận Linh nhìn quanh một vòng là có thể biết, chuyện này vẫn là không thể tìm được phương pháp giải quyết thích đáng.
Huống chi Phó Nhiễm ưong ngạnh, trong điện thoại Tiêu quản gia cũng nói tới, bà chỉ có thể nhẹ giọng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-442.html.]
"Côyên tâm, sau khi đứa bé được sinh ra, về sau, chúng ta sẽ không bạc đãi nó."
Khóe miệng Phó Nhiễm nhếch lên một nụ cười kỳ quặc, cuối cùng vẫn không có nói ra một câu, Lý Vận Linh cùng Minh Thành Hữu nói gì cũng đều nói phải giữ lại đứa bé, bọn họ còn có thể bận tâm ý nguyện của cô sao?
"Không ai biết được nó là con riêng, ta sẽ giao nó cho Nhụy Nhụy nuôi dưỡng, cô cũng đừng lo lắng nó sẽ không tốt đối với đứa bé, dù sao còn có ta ở đây."
Phó Nhiễm giống như nghe được một chuyện cười nhạt nhẽo, cô nhìn ánh mắt của Lý Vận Linh rồi quay sang hướng Minh Thành Hữu.
"Đây chính là các người nói vì tốt cho đứa bé? Hoang đường!"
Minh Thành Hữu cũng không nghĩ là Lý Vận Linh có thể nói như vậy, hiện tại ở trong mắt Phó Nhiễm, bà đã sớm là một người bỉ ổi, hắn cũng không để ý tới.
"Trừ ý nghĩ em muốn đem theo đứa bé gả cho Minh Tranh ra, mọi điều kiện khác tôi đều có thể đáp ứng em."
"Cái gì?"
Lý Vận Linh giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Hắn có tư cách gì để nuôi dưỡng cháu đích tôn của Minh gia chúng ta?"
Phó Nhiễm không nhịn được mỉa mai.
"Con riêng Minh Thành Hữu chính là con trưởng? Vậy tại sao đến bây giờ bà cũng không thể thừa nhận thân phận của Minh Tranh?"
Lý Vận Linh cứng họng.
"Cô
" Phó Nhiễm!"
Minh Thành Hữu lên tiếng quát bảo ngừng lại, sắc mặt Lý Vận Linh lúc xám xịt lúc trắng bệch.
"Ý nghĩ như vậy, em nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Các người giam cầm tôi ở nơi này, buộc tôi sinh hạ đứa bé, có nghĩ tới chuyện này truyền đi sẽ ảnh hưởng đối với danh dự của Minh gia thành như thế nào hay không?"
"Tôi sao còn để ý cái danh dự quỷ gì."
Minh Thành Hữu không chịu thua cô, Lý Vận Linh thấy có giằng co nữa cũng không phải là biện pháp.
"Tiêu quản gia bà ở đây coi chừng cô ta, Thành Hữu, cùng ta ra ngoài đi."
Minh Thành Hữu đi theo Lý Vận Linh đi tới gian phòng bên cạnh.
"Trong đầu Phó Nhiễm không có ý nghĩ giữ lại đứa bé, đứa bé lại đang trong bụng của cô ta, mẹ thấy bắt cô ta giữ lại rất khó."
Minh Thành Hữu nói thẳng ra.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.