Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 446

Cập nhật lúc: 2025-04-14 12:51:45
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong nháy mắt, như có một ánh sáng vụt qua trước mắt, Minh Thành Hữu có cảm giác không chỉ là thế giới sụp đổ, hắn vốn là không hề ôm hy vọng nữa, nhưng đứa bé trong bụng Phó Nhiễm gần như làm hắn lấy lại được động lực.

 

Vậy mà hôm nay, cô lại dứt khoát kiên quyết đụng, phá vỡ tất cả mọi hy vọng của hắn.

 

Sau đó Phó Nhiễm nghiêng người xuống, cong chân ôm chặt bụng,

 

"Đau quá, thật là đau."

 

Minh Thành Hữu chợt hoàn hồn, hắn khom lưng ôm lấy Phó Nhiễm, ánh mắt rơi xuống chân cô, cũng may là hắn không nhìn thấy những thứ màu đỏ nhìn thấy mà ghê người kia.

 

Hai người vội vội vàng vàng xuống lầu, Tiêu quản gia vội vàng chạy tới đón.

 

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

 

"Sai người chuẩn bị xe, ngay lập tức!"

 

"Được, được."

 

Thời gian lúc này vẫn là ban ngày, ngược lại ở Y Vân Thủ Phủ mọi người đều đến đông đủ.

 

Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm đi ra ngoài.

 

"Tiêu quản gia, chuyện này trước tiên chớ cho mẹ tôi biết."

 

Tiêu quản gia đáp một tiếng, lúc khôi phục lại tinh thần thì bên trong phòng khách không còn có bóng dáng của Minh Thành Hữu nữa. Phó Nhiễm co rúc ở chỗ ngồi phía sau bên trong xe, khom lưng núp vào chỗ gần cửa xe, Minh Thành Hữu nói với tài xế mới tới mau mau lái xe.

 

"Phó Nhiễm, em làm sao vậy, có phải đau dữ dội hay không?"

 

"Minh Thành Hữu."

 

Giọng nói cô khẽ nghẹn lại.

 

"Anh cho tôi trở về đi."

 

Minh Thành Hữu không trả lời câu nào.

 

Phó Nhiễm đau đến nỗi đem mặt áp chặt lên cửa sổ xe.

 

"Có phải là đứa bé thật sự không còn, anh mới bằng lòng thả tôi đi hay không?"

 

Ánh mắt người đàn ông đang chăm chú nhìn về phía trước đột nhiên quay sang Phó Nhiễm, ánh mắt sắc bén.

 

"Nếu đứa bé không còn, tôi sẽ không bỏ qua cho Phó gia!"

 

Sắc mặt Phó Nhiễm trắng bệch, lòng bàn tay che ở bụng đau đớn, mới vừa rồi bị đụng phải, tất cả lực va đập dồn vào bàn tay cô.

 

Cô chỉ sợ sau khi mu bàn tay bị đau nhìn thấy rõ ràng, cho nên mới ở thời điểm ‘ngàn cân treo sợi tóc’ lật tay lại.

 

Cô đem chuyện thử dò xét tới mức như thế, nhưng Minh Thành Hữu vẫn là không chịu bỏ qua, hắn quyết tâm muốn đứa bé trong bụng cô.

 

Xe lái vào bệnh viện rất nhanh, Minh Thành Hữu ôm lấy cô xuống xe, hắn đã gọi điện thoại từ trước, lối đi vào khu VIP có bác sĩ cùng y tá chờ ở đó, Minh Thành Hữu cẩn thận đặt Phó Nhiễm vào trên giường, bác sĩ ý bảo mau đi làm kiểm tra.

 

Minh Thành Hữu thấy giường được đẩy lên phía trước, bóng dáng thon gầy tái nhợt của Phó Nhiễm co rúc trong chiếc chăn đơn, trong lòng hắn căng thẳng, bước chân không khỏi đi theo.

 

Làm xong siêu âm, chiếc giường được đẩy ra rất nhanh, Phó Nhiễm lại bị đưa vào bên trong phòng bệnh VIP.

 

Bác sĩ nhận lấy tờ kết qủa siêu âm từ trong tay y tá.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-446.html.]

"Không có gì đáng ngại, vén áo lên tôi sẽ kiểm tra cho cô."

 

Phó Nhiễm cũng đã biết sau khi đến bệnh viện thì khẳng định là không gạt được, đôi tay cô nắm vạt áo.

 

"Bụng tôi đau dữ dội."

 

Bác sĩ muốn đẩy vạt áo lên, Phó Nhiễm lại chặt nắm không thả, Minh Thành Hữu đi tới, thầy thuốc tiến tới bên lỗ tai hắn khẽ nói mấy câu.

 

Sắc mặt Minh Thành Hữu lạnh lại.

 

"Không phải đau dữ dội sao? Không kiểm tra làm sao có thể biết chỗ đó có vấn đề hay không?"

 

Hắn đi tới một bên giường bệnh, cưỡng chế kéo đôi tay Phó Nhiễm ra, cô ra sức xô đẩy.

 

"Buông tôi ra!"

 

Bàn tay ghìm chặt hai tay Phó Nhiễm, một tay kia nhấc vạt áo cô lên không chút do dự, Phó Nhiễm nhấc chân đi đá, Minh Thành Hữu hướng sang hai y tá đang đứng im bên cạnh giương mắt nhìn bọn họ.

 

"Nhìn cái gì vậy, tới đây đè chân của cô ấy lại!"

 

Hai người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là bác sĩ ra hiệu ý nói đi tới.

 

Phó Nhiễm giống như ‘cá nằm trên thớt’ nằm ở trên giường, làn da bụng nhẵn nhụi lộ ở trước mặt người khac, bởi vì sau khi mang thai nên cô có thói quen mặc rộng quần áo thùng thình, dưới người cô là một chiếc quần ống vẩy, thiết kế dây buộc ngang hông vừa vặn.

 

Ngón tay Minh Thành Hữu đẩy đai quần cô ra, sau đó, dùng sức kéo xuống dưới.

 

Cả bụng lộ ra, còn có thể nhìn thấy chiếc quần lót màu đen.

 

"Minh Thành Hữu, anh thật khốn kiếp!"

 

Nữ bác sĩ đưa ngón tay dọc theo hướng bụng cô.

 

"Tam Thiếu, ngài trước đó cô ấy đụng phải tủ đầu giường?"

 

"Đúng."

 

Minh Thành Hữu nhớ tới, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.

 

Nữ bác sĩ ngẩng đầu lên liếc nhìn Phó Nhiễm.

 

"Nói như vậy, đụng sau cũng sẽ có mặt ngoài thương, ví dụ như m.á.u ứ đọng đợi."

 

Đôi tay bà qua lại ở trên bụng cô.

 

"Chỗ này đau không?"

 

"Cũng đau!"

 

Nữ bác sĩ cười rút tay lại.

 

"Không có việc gì, nếu không yên lòng thì có thể ở đây quan sát một đêm cũng được."

 

Minh Thành Hữu lặp lại câu nói lúc nói trong điện thoại.

 

"Nhưng lúc đó, bị đụng phải rất mạnh."

 

Nữ bác sĩ nhìn xuống bên trong lòng bàn tay Phó Nhiễm bị hai tay Minh Thành Hữu nắm chặt, mỉm cười, nói có chứa ẩn ý.

 

"Có muốn chụp X-Quang xem một chút hay không?"

Loading...