Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 450
Cập nhật lúc: 2025-04-15 04:29:01
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
Cập nhật lúc: 2025-04-15 04:29:01
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
Ánh mắt cô chuyển sang Minh Thành Hữu, mặc dù đối với nơi này chưa quen thuộc, nhưng không khí thuộc về làm cô thấy lưu luyến, sợ hãi cùng nóng nảy từ trong đáy lòng phút chốc bỗng tan biến, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu, cũng từ giờ phút này, cô hoàn toàn cảm thấy sợ hãi đối với hắn.
"Tôi không đi!"
"Cũng không phải do em!"
Minh Thành Hữu mang theo Phó Nhiễm đi tới boong thuyền, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn đến từng con sóng lớn trên mặt nước biển trong tầm mắt, Phó Nhiễm hoa mắt, càng thấy muốn ói thêm, cô đẩy Minh Thành Hữu một cái, thế nhưng hắn lại sống c.h.ế.t không chịu buông tay.
"Ọe ——"
Cơm tối mới vừa ăn cách đó không lâu ói hết toàn bộ trên cánh tay Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm khó chịu cúi người xuống.
Có người tới hỏi thăm, làm như muốn chuẩn bị khởi hành, Phó Nhiễm mệt đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cô cũng không có cách gì khác, thái độ của Minh Thành Hữu không chỉ là đơn giản cố chấp như vậy, nếu cứ giằng co thêm nữa, cô sợ hắn thực sự sẽ tạo ra chuyện gì nữa.
Du thuyền đang bắt đầu chuyển động, từ từ lái rời khỏi bến tàu, Phó Nhiễm xông tới, Minh Thành Hữu ôm eo cô từ phía sau.
Khung cảnh trước mắt từ từ xa dần, Phó Nhiễm nhoài người muốn lao về phía trước, hai mắt cô đẫm lệ, trong lòng thoáng nghĩ tới Phó Tụng Đình cùng Phạm Nhàn vội vàng chạy tới bệnh viện sau đó lại thất vọng thậm chí còn thương tâm đến tột cùng, cô không muốn rời khỏi thị trấn Nghênh An, rời cha mẹ mà cô thật vất vả họ mới gần gũi yêu thương cô.
Bởi vì cho dù cô có ầm ĩ như thế nào, Minh Thành Hữu cũng không hề m
Đầu gối Phó Nhiễm mềm nhũn, đôi chân cứ thế quỳ xuống, cô cố gắng kiềm chế.
"Tôi đồng ý, tôi đồng ý còn không được sao? Anh đưa cái gì đều ký hết, tôi không muốn rời khỏi nơi này."
Minh Thành Hữu cúi đầu nhìn bóng dáng đang quỳ của Phó Nhiễm, trong mắt của hắn từng đợt đau nhói, tầm mắt cũng không biết bị cái gì làm cho mơ hồ, giống như xuyên thấu qua một lớp lưới nhìn ra ngoài, bả vai Phó Nhiễm rung lên, làn gió mơn trớn khuôn mặt đẹp như tạc ngọc, cố nén nội tâm trong ánh mắt, Minh Thành Hữu nâng tầm mắt lên, hướng người đứng ở phía sau dặn dò.
Du thuyền thả chậm tốc độ, cuối cùng dừng ở trên mặt biển.
Phó Nhiễm trợn tròn mắt cũng không khóc, chỉ là đau đến mức khó có thể kiềm chế, nước mắt cũng không chảy xuống được.
Bước chân Minh Thành Hữu đi tới bên cạnh cô.
Ánh mắt Phó Nhiễm chuyển từ chân hắn nhìn lên trên từng chút một, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt người đàn ông. Hốc mắt ửng hồng tràn đầy khinh bỉ và chán ghét mà vứt bỏ, Phó Nhiễm từ từ đứng lên, bốn mắt nhìn vào nhau, cô hận không thể hung hăng giẫm đạp người đàn ông này ở dưới lòng bàn chân.
Minh Thành Hữu kéo cô đi vào bên trong khoang thuyền, sai người đem văn kiện trong xe mở ra đưa tới.
Ánh đèn bên trong khoang thuyền chói mắt, treo trên đỉnh đầu khiến người ta có cảm giác khó chịu đau nhói. Phó Nhiễm ngồi ở trước bàn, ánh đèm chiếu lên mặt hai người phát ra màu trắng không tự nhiên. Trong tay Minh Thành Hữu có một túi văn kiện, Phó Nhiễm chỉ liếc nhìn, đôi môi vốn xinh tươi liền trở nên xám xịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-450.html.]
Hai người nhìn chằm chằm nhau, trong mắt Phó Nhiễm rõ ràng là ửng đỏ. Minh Thành Hữu rút một tờ giấy trong túi văn kiện ra, ngón tay giữ một góc dọc theo mặt bàn bóng loáng đẩy tới phía cô.
"Em đã nhìn rồi,
Phó Nhiễm vươn cánh tay cứng đờ.
Vẫn là tập văn kiện lúc trước, bị cô vê một góc có một lỗ nhỏ vẫn còn đó. Minh Thành Hữu đưa cho cô cây bút.
Phó Nhiễm lật tới tờ văn kiện cuối cùng, tầm mắt nhìn thẳng vào điều khoản chăm chú.
Minh Thành Hữu thấy cô cầm bút lên, sau đó đầu ngọn bút run rẩy viết xuống hai chữ Phó Nhiễm.
Khuất phục và sự tức giận trong lòng cô cũng theo nét chữ cuối cùng mà sụp đổ, sợ như vậy còn chưa đủ, Minh Thành Hữu lại đem một phần văn kiện khác đưa cho cô.
"Đây là cái gì?"
Phó Nhiễm mở ra rồi đọc kỹ, là giấy vay nợ không có con số cụ thể trên đó.
"Anh?"
"Đồng thời là bảo đảm, tôi sợ em sẽ đổi ý."
Chiếc bút còn nằm trong tay Phó Nhiễm, trong mắt không còn gợn sóng nữa, chỉ còn suy nghĩ cô không thể nghĩ tới là không có gì là Minh Thành Hữu không làm được.
"Giấy vay nợ so với tự do của em, cái nào quan trọng hơn?"
Phó Nhiễm cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực , chỉ muốn vội vàng rời khỏi chỗ này. Cô mệt mỏi không còn sức lực đặt bút xuống kí tên.
Vưu Dữu gọi nhiều lần vào số di động của Phó Nhiễm vẫn luôn tắt máy, cô biết gần đây Phó Nhiễm không dễ chịu, nói lo lắng xong vội vàng cùng mẹ gọi xe tới Phó gia một chuyến.
Vừa lúc Phó Tụng Đình lái xe từ bên ngoài trở về, gương mặt Phạm Nhàn mệt mỏi, đôi mắt đỏ bừng. Vưu Dữu cùng mẹ đứng lên
"Bác trai, bác gái."
"Là Vưu Dữu." Phạm Nhàn đi tới. "Con có gặp Tiểu Nhiễm sao?"
"Chị thế nào? Con gọi di động chị luôn tắt máy."
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.