Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 452

Cập nhật lúc: 2025-04-15 04:29:34
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tôi không có tâm tư nói chuyện với anh, bây giờ trong nhà cũng lo lắng muốn chết. Nếu chị tôi gặp chuyện không may, tôi sẽ không để yên cho các người đâu!"

 

Cô nữ sinh bé nhỏ rốt cuộc không nhịn được lên tiếng hù dọa, nghĩ đến khả năng sẽ có chuyện xảy ra, Vưu Dữu bụm mặt khóc thành tiếng.

 

Lý Sâm bỗng nhiên bối rối. "Mà anh biết đi đâu tìm chị dâu?"

 

Vưu Dữu càng khóc càng to hơn. "Cũng hơn một ngày đã tìm khắp nơi rồi."

 

Cô khóc không thành tiếng. "Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?"

 

Lý Sâm thấy gương mặt đầy nước mắt của cô, gương mặt tuấn tú của hắn trầm xuống nửa phút, suy nghĩ rồi nói.

 

"Có chuyện không biết đối với em có tác dụng không."

 

"Chuyện gì?"

 

"Anh nghe bác nói, hôm nay anh họ huy động một chiếc du thuyền cả nhà ở bến tàu Bạc Dương, có thể muốn rời bến."

 

Hai mắt Vưu Dữu trợn tròn.

 

"Vậy khẳng định là chị có mặt ở đó, tại sao anh không nói sớm?"

 

Lý Sâm nhức đầu nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.

 

" Em cũng không hỏi, làm sao anh biết anh ấy muốn làm cái gì?"

 

"Chuyện khi nào vậy?"

 

"Lúc anh chuẩn bị đi tìmem thì nghe nói."

 

"Ô ô...." Vưu Dữu òa lên khóc.

 

"Chị tôi khẳng định là bị mang đi, không phải lúc trước hai người rất tốt sao? Tại sao anh ấy muốn lấy người chị kia của tôi làm gì? Tôi không muốn!"

 

Lý Sâm đi tới, hai cánh tay dang ra ôm chặt cô vào trong ngực, thấy nước mắt cô thuận theo khuôn mặt chảy xuống dưới, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy thương yêu. Khom lưng hôn lên khóe mắt cô, về sau đầu lưỡi quét qua mặt cô. Vưu Dữu cảm thấy hơi thở hắn nóng rực dồn dập thổi lên trên mặt, cô hoảng sợ hoàn hồn, sợ tới mức đẩy Lý Sâm ra.

 

"Anh làm gì vậy?!"

 

"Vưu Dữu, em đừng sợ."

 

"Đừng đụng vào tôi."

 

Vưu Dữu đẩy bàn tay của Lý Sâm ra, lùi lại về phía sau.

 

"Vưu Dữu, Vưu Dữu?"

 

Cách đó không xa, mẹ Vưu Dữu không đợi được nữa lo lắng đi xuống cửa phòng an ninh khu chung cư.

 

Vưu Dữu vội vàng đẩy Lý Sâm ra.

 

" Anh đi mau."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-452.html.]

 

Cô chạy tới cửa lớn.

 

" Mẹ ra ngoài làm gì? Con đi gọi điện thoại."

 

"Sao lại khóc thành ra như vậy?"

 

Ánh mắt mẹ Vưu Dữu thuận thế nhìn theo, thấy một chiếc xe nhanh chóng rời đi. Bà cũng không quan tâm.

 

"Đừng lo lắng cho Tiểu Nhiễm, chúng ta mau tìchút sẽ được thôi."

 

Vưu Dữu trên đường trở về gọi điện thoại cho Phạm Nhàn, giấu mẹ thuật lại lời nói của Lý Sâm không sót một chữ.

 

Du thuyền dừng ở vùng biển mênh m.ô.n.g bát ngát, thỉnh thoảng có thể thấy ánh đèn cửa sổ lung lay chập chờn. Phó Nhiễm đã ký hai phần văn kiện bày trước mặt, tay cầm bút buông lỏng, chiếc bút màu đen thuận theo mép bàn lăn về phía Minh Thành Hữu.

 

Ở trên biển, trong người càng muốn ói, Phó Nhiễm chống khuỷu tay lên mặt bàn.

 

"Tôi có thể đi được chưa?"

 

Minh Thành Hữu đứng dậy thu dọn văn kiện, thấy trong mắt Phó Nhiễm chợt lóe lên tia giễu cợt. Bàn tay nắm văn kiện của hắn không khỏi nắm chặt, Phó Nhiễm xem đồng hồ, lòng như lửa đốt.

 

"Trước tiên, hãy trả di động lại cho tôi."

 

"Ở nơi này không thể gọi điện thoại, đưa cho em cũng chỉ lãng phí thời gian."

 

Bàn tay Phó Nhiễm mệt mỏi chống lên trán.

 

"Văn kiện tôi cũng đã ký, anh còn muốn như thế nào nữa?"

 

Minh Thành Hữu ngồi đối diện cô.

 

"Tôi vẫn nhắc lại câu nói kia, nếu đứa bé này không giữ được, tôi sẽ không bỏ qua cho Phó gia."

 

Phó Nhiễm giận dữ, vỗ xuống mặt bàn.

 

"Tùy anh! Mau để cho tôi đi!"

 

Minh Thành Hữu ngồi không nói chuyện nữa, hắn đã bức Phó Nhiễm đến ranh giới sắp sụp đổ, nếu ép nữa lại h

 

Lúc trước hai người thân mật trầm luân đến tận bây giờ, Phó Nhiễm đã hận đến mức nhìn hắn lâu một chút cũng cảm thấy ghét bỏ, mà không phải Minh Thành Hữu muốn kết quả như thế sao?

 

Hắn như suy nghĩ điều gì đó nhìn gò má Phó Nhiễm chằm chằm, từng bước một đi ra ngoài, trong lòng lại bàng hoàng cô độc. Cảm giác cô đơn này khiến hắn đứng trên tầng cao nhất trong đám người cũng không cảm thấy ấm áp, thật đúng là chỗ cao vẫn không bằng chỗ thấp mà thôi.

 

Phó Nhiễm mất hồn nhìn vùng biển u ám, gió biển thổi tới. Du thuyền bắt đầu tới gần bến tàu lúc trước, gương mặt Phó Nhiễm căng thẳng, lúc sắp cập bờ cô liền đứng dậy muốn chạy ra ngoài.

 

Minh Thành Hữu không cản cô nữa, hắn đem hai phần văn kiện nhét vào trong túi giấy.

 

Phó Nhiễm thuận theo cầu thang đi về phía sau boong thuyền, mặt biển mang vị mặn chát làm dạ dày cô khó chịu. Phó Nhiễm bước nhanh về phía lan can, bàn tay vịn lên liền không nhịn được liên tục nôn ọe.

 

Đột nhiên du thuyền lung lay, cường độ không lớn nhưng rõ ràng người đứng trên boong thuyền sẽ lảo đảo. Bước chân Phó Nhiễm không khống chế được trượt xuống, nửa người trên dựa vào lan can không nghĩ cả người mình sẽ ngã xuống. Mà chỗ lan can nơi cô dựa vào bị gãy thành một lỗ hổng.

 

Phó Nhiễm bất ngờ,không kịp chuẩn bị liền ngã xuống nước, cô hoàn toàn không tính đến, hai tay liều mạng vung vẩy mấy cái, thật vất vả mới hướng lên mặt nước, trong miệng uống vài hớp nước biển. Nước ngập qua đầu khiến cô sợ hãi giống như bị một đôi tay mạnh mẽ không ngừng kéo thân thể cô chìm xuống.

Loading...