Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 453
Cập nhật lúc: 2025-04-15 04:29:42
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
Cập nhật lúc: 2025-04-15 04:29:42
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
Có người đi qua boong thuyền kinh hoảng giật mình vội vàng kêu cứu, người khác chạy vào bên trong khoang du thuyền.
Minh Thành Hữu vẫn ngồi ở chỗ ban đầu như cũ, nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.
" Vào đi."
"Tam Thiếu không xong rồi!"
" Sao?"
"Rơi, rơi xuống nước."
Minh Thành Hữu đứng dậy, bước nhanh lên boong thuyền, đã có người thả dây xuống. Minh Thành Hữu đi tới lổ hổng, thấy Phó Nhiễm đưa hai tay ra dùng sức nắm giữ, hắn giận tím mặt.
"Ai chịu trách nhiệm kiểm tra?"
Người mới vừa gọi hắn nhỏ giọng lên tiếng.
"Hôm nay anh ta nghỉ."
Minh Thành Hữu một quyền đánh tới.
"Cô ấy mà có việc gì các ngươi ai cũng đừng nghĩ được sống, còn đứng đấy làm gì, chờ bị đánh phải không? Mau cứu người!"
Phó Nhiễm được lên thuyền rất nhanh, không có gì đáng ngại nhưng khiến cô vô cùng sợ hãi. Sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, thân thể co rúc ôm chặt bả vai. Bộ quần áo rộng thùng thình không chút khe hở dính trên người, môi cô phát run. Mặc dù là ngày hè chói chang, nhưng nước biển vẫn xâm nhập vào cơ thể cô.
Trái tim kịch liệt nhảy lên, Phó Nhiễm sợ tới mức nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát thiếu chút nữa sẽ khiến cô rơi xuống địa ngục.
Mấy người cố gắng đưa Phó Nhiễm lên boong thuyền. Trong ánh mắt Minh Thành Hữu tràn đầy hoảng sợ, hắn đi tới giữ chặt lấy bả vai cô.
"Có chỗ nào không thoải mái không? Phó Nhiễm, nói đi."
" Tôi, tôi không muốn ở nơi này."
" Không được!"
Giọng nói Minh Thành Hữu mang theo cương quyết, mới vừa rồi hoảng sợ vẫn còn chưa hoàn hồn một chút. Ngay cả bàn tay hắn đang giữ bả vai Phó Nhiễm cũng đang run rẩy.
"Như vậy trở về không phải à sẽ ngã bệnh hay sao?
Hắn ôm Phó Nhiễm lên rồi đi vào trong khoang thuyền, cơ thể hai ngươi dán chặt. Sau khi Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm vào phòng, y phục của hắn cũng ướt nhẹp.
Minh Thành Hữu tuỳ tiện để di động xuống một bên, vừa nãy hắn chỉnh sang chế độ im lặng. Vốn định cùng Phó Nhiễm ở du thuyền một đêm, không muốn có người quấy rầy.
Hắn lấy tấm đắp mỏng đắp lên người cô, lại dùng khăn bông giúp cô lau tóc.
Phó Nhiễm nhắm chặt hai mắt và run lẩy bẩy, đưa tay từ chối.
" Tự tôi làm được."
" Mau vào phòng tắm, quần áo tôi đã sấy khô cho em rồi."
Minh Thành Hữu giúp cô lau giọt nước còn đọng trên mặt, Phó Nhiễm ôm chặt bả vai.
"Tôi không tắm, anh cho tôi về nhà đi. Tôi nói rồi, tôi không muốn ở nơi này."
Minh Thành Hữu nghe vậy một tay kéo tấm đắp trên người cô xuống, một tay ôm cô vào phòng tắm.
Hắn kéo tủ quần áo ra, tìm bộ quần áo thay, lại tìm cho Phó nhiễm chiếc váy. Trong phòng thay đồ như tiệm bán quần áo nhỏ, mẫu nào cần đều có.
Minh Thành Hữu chuẩn bị quần áo xong treo lên cửa phòng tắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-453.html.]
Bên ngoài đột nhiên có tiếng còi hú, từ xa tới gần, chói tai như muốn đ.â.m rách màng nhĩ người khác.
Minh Thành Hữu nghĩ chỉ là tuần tra bình thường, hắn mới vén tay áo lên, trên boong thuyền truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ yên tĩnh, chấn động cả đáy lòng.
" Tam thiếu!"
" Chuyện gì?"
Minh Thành Hữu không vui chíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.
Cửa bị dùng sức đẩy ra, liền cảm thấy chói mắt, trên boong có vô số người. Dẫn đầu là cảnh sát mặc đồng phục, Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình cũng ở phía sau.
" Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm."
Phạm Nhàn đẩy đám người ra tìm khắp nơi, nét mặt bà nóng vội. Mới chỉ một ngày mà cả người lại tiều tuỵ không chịu nỗi, ánh mắt Phó Tụng Đình lướt qua bên trong khoang thuyền.
"Tiểu Nhiễm ở đâu?"
Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn phía mấy cảnh sát.
"Tôi đưa Phó Nhiễm ra ngoài chơi phải khiến cho mọi người huy động lực lượng như vậy sao?"
Nghe hắn thừa nhận Phó Nhiễm có ở đây, trái tim Phạm Nhàn rốt cuộc cũng buông lỏng. Không quan tâm hình tượng, bà liền hô lên.
"Tiểu Nhiễm!"
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Phó Nhiễm nhanh chóng đi ngoài. Trên người vẫn còn mặc bộ quần áo ướt đẫm không thay.
" Mẹ..."
Hốc mắt cô ửng đỏ, nhìn thấy Phó Tụng Đình đứng bên cạnh.
"Cha."
" Tiểu Nhiễm....
"Tiểu Nhiễm, con không có việc gì là tốt rồi, hù c.h.ế.t chúng ta."
Phó Nhiễm muốn đi tới, Minh Thành Hữu đưa tay nắm chặt lòng bàn tay của cô.
"Làm sao mặc thành ra như vậy, không phải nói em đi tắm trước sao?"
Hắn cố ý nói dối, giọng điệu tràn đầy mờ ám.
"Vốn là muốn ở đây một buổi chiều rồi mới trở về, không nghĩ tới là chú cùng dì sẽ lo lắng tìm tới nơi."
Phạm Nhàn đi đến bên cạnh Phó Nhiễm, đẩy tay Minh Thành Hữu ra, bà thấy sắc mặt con gái không tốt, hơn nữa là toàn thân cũng ướt đẫm, trong lòng vừa lo lắng lại đau lòng.
"Tiểu Nhiễm, tại sao con ở đây? Đừng sợ, nói cho mẹ."
Vị cảnh sát dẫn đầu tiến lên, thần sắc lạnh lùng.
"Cô ở đây là do cô tự nguyện sao?"
Tầm mắt của Minh Thành Hữu cũng hướng về Phó Nhiễm.
"Đừng ồn ào."
Phó Nhiễm nghĩ đến hai tờ thỏa thuận có thể trở thành cơn ác mộng của cả đời cô, cô ra sức lắc đầu.
"Không phải, hắn là giam giữ người bất hợp pháp, còn buộc tôi ký một tờ giấy nợ không có con số cụ thể, nhất định các ông phải giúp tôi."
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.