Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 466

Cập nhật lúc: 2025-04-17 04:58:25
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tin tức phát phát lại đều là chuyện Vưu Ứng Nhụy giả mang thai, người khác có thể không đoán được nguyên nhân, nhưng Phó gia thì biết rất rõ ràng.

 

Phạm Nhàn tức giận ngay cả cơm cũng không ăn vào.

 

"Thì ra là bọn họ còn có lòng dạ như thế."

 

Phó Nhiễm nhìn màn hình TV chằm chằm đến mất hồn, Phạm Nhàn tới gần, sắc mặt có chút chần chừ.

 

"Tiểu Nhiễm, nếu như con thật sự muốn sanh, đến lúc đó chúng ta ra nước ngoài đi, sau này tuyên bố với bên ngoài là nhận nuôi nó, cũng không phải mẹ sợ truyền đi tin tức không dễ nghe, lời như vậy, tốt hơn so với cách bị gọi là con riêng."

 

Phó Nhiễm rũ tầm mắt xuống, có thể để cho cô giữ lại đứa bé, đã là nhượng bộ lớn nhất của Phó gia rồi.

 

Nhưng trong lòng cô vẫn còn có do dự, không sinh đứa bé, có thể là cô đã hủy diệt cả nhà mình, mà sinh nó ra, lại là hủy diệt nửa đời sau của cô.

 

Trên tin tức, Minh Thành Hữu mới ra cửa công ty liền bị ký giả lớp lớp vây quanh, mọi câu hỏi đều là chuyện Vưu Ứng Nhụy giả mang thai.

 

Hắn cũng không có tâm tư nghĩ về chuyện này, sắc mặt vô hồn lười biếng trả lời một câu.

 

"Bởi vì cô ấy không thể mang thai."

 

Lời này vừa nói ra, như là trên đất bằng phẳng có một tiếng sét.

 

"Ý của ngài là Minh thiếu phu nhân vô sinh?"

 

"Cho nên mới nghĩ đến giả mang thai, chúng tôi muốn nhận nuôi đứa bé bên ngoài."

 

Thái độ của Minh Thành Hữu không nóng cũng không lạnh, cũng không có nhiều tiếc nuối hoặc là sầu não, thay vì phiền lòng, chẳng thà cắt đứt mọi suy nghĩ của Vưu Ứng Nhụy, tránh cho sau này muốn nghĩ ra chuyện khác.

 

Phạm Nhàn nghe vậy, chân mày gần như nhíu chặt lại.

 

"Sao? Nhụy Nhụy không thể sinh con?"

 

Nhưng Phó Nhiễm hiểu rõ, thầm mỉa mai trong lòng, không trách được Minh gia có thể vội vàng muốn đứa bé trong bụng của cô như vậy.

 

Lý Vận Linh thấy tin tức, thiếu chút nữa lại không thở nổi một lần nữa.

 

Vưu Ứng Nhụy hoàn toàn bối rối, Minh Thành Hữu nói biện pháp giải quyết lại là chuyện này?

 

Cô có cảm giác tay chân lạnh như băng, một hồi lâu sau vẫn không khôi phục lại như cũ, dù là bị Minh Thành Hữu thả vào bên trong bồn tắm gần như c.h.ế.t chìm cũng không thấy trái tim lạnh giá như bây giờ, hắn nói, một câu nói có thể phá hủy cô hoàn toàn!

 

Nói cô vô sinh, cũng chính là thật sự về sau cô không thể có đứa bé?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-466.html.]

Vưu Ứng Nhụy càng cảm thấy bi thương, bọn họ là vợ chồng ‘hữu danh vô thực’, chẳng lẽ thật sự muốn cho cô sống qua ngày mà không có con hay sao?

 

Tiêu quản gia luống cuống chân tay đưa nước cho Lý Vận Linh.

 

"Phu nhân, ngài đừng tức giận, đừng tức giận."

 

Minh Thành Hữu đã ném ra một quả bom, nào đơn giản chỉ là làm người ta nổ tung thương tích đầy mình như vậy?

 

Phó Nhiễm nằm ở trên giường đọc sách, ở cửa hàng sách Tân Hoa mua được cuốn tiểu thuyết, lật mấy trang, vẫn không đọc đến kết quả.

 

Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, lúc đó đang là chạng vạng, bên trong gian phòng không cần mở đèn, ánh nắng chiều làm nổi bật vẻ tráng lệ nơi nửa bầu trời, ngay cả bên trong nhà cũng bị bao phủ lên một lớp ấm áp

 

Phó Nhiễm cảm thấy rất thoải mái, tâm tình bị đè nén đến bay giờ cũng dần thoải mái hơn, bàn tay cô lướt qua dòng chữ, vẫn còn lưu hương mực in. Phó Nhiễm đưa tay với lấy di động, thấy biểu hiện trên màn hình sau đó liên nhíu c.h.ặ.t đ.ầ.u lông mày, cô để điện thoại đến trên giường, mặc cho nó cóchói tai như thế nào, rung như thế nào vẫn cứ không nhận.

 

Một hồi lâu sau, truyền đến tiếng chuông báo tin nhắn.

 

Phó Nhiễm đưa tay mở tin tức ra, hai chữ ngắn gọn: ra ngoài.

 

Tất nhiên là cô không rảnh mà quan tâm, chuyện cô quấy rối Vưu Ứng Nhụy, chắc chắn là Minh Thành Hữu đang nổi nóng, mà chuyện này thì Phó Nhiễm không thể thỏa hiệp.

 

Tin nhắn lại vang lên lần nữa: ra ngoài ngay lập tức!

 

Phó Nhiễm định tắt máy.

 

Má Trần lên lầu, đi tới cửa gian phòng Phó Nhiễm.

 

"Tiểu thư, cơm tối đã chuẩn bị xong."

 

"Oh, cha mẹ tôi đâu?"

 

"Tiên sinh cùng phu nhân có chuyện đi ra ngoài, lúc phu nhân ra cửa cô vẫn còn ở ngủ trưa, bà dặn tôi đừng quấy rầy cô, buổi tối nhớ kêu cô ăn cơm là được."

 

Phó Nhiễm gập sách lại, tắt điều hòa đi xuống giường.

 

Đi tới dưới lầu, cơm tối thịnh soạn đặt ở trên bàn ăn, Phó Nhiễm đi tới kéo cái ghế ra.

 

Ở cửa lớn truyền đến tiếng còi xe, kéo dài không ngừng.

 

Phó Nhiễm cũng đoán được là ai, má Trần nghiêng người ra từ

 

"Tiểu thư, có muốn tôi đi mở cửa hay không?"

 

"Không cần, mặc kệ hắn."

Loading...