Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 467

Cập nhật lúc: 2025-04-17 04:58:45
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Nhiễm ăn xong cơm tối ở bên trong phòng ăn, trời vẫn không coi là muộn lắm, tiếng còi vang lên liên tục, làm cho người ta thấy đinh tai nhức óc ngay cả tâm tình đều cũng phiền não.

 

"Tiểu thư, tôi đi xem chuyện gì xảy ra một chút, c.h.ế.t tiệt thật...."

 

Phó Nhiễm xoay người định đi lên lầu bỗng bước chân dừng lại, suy nghĩ một chút ‘tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm’.

 

"Tôi đi cho."

 

Đi ra ngoài, thấy trước cửa cũng không có xe, Phó Nhiễm nhìn xuyên qua tường rào thấy một chiếc xe màu sâm banh dừng sát ở cửa lớn cách khoảng 20m. Mà Minh Thành Hữu thì tựa tại trước sườn xe, vẫn còn đang tiếp tục nhấn còi.

 

Nhiều lần liền, Phó Nhiễm cũng không thấy hắn lái xe.

 

Cô đi tới gần lan can trước mặt, Minh Thành Hữu cũng đứng thẳng người đi tới phía đối diện cô.

 

Phó Nhiễm mặc một bộ váy bằng lụa mỏng màu trắng, hai cái cánh tay mảnh khảnh khoanh lại, càng tôn lên vẻ tuyệt đẹp của xương quai xanh.

 

Trên lan can, hoa tường vi vừa nở, gần như là hoa ở khắp nơi, sắc hồng tràn đầy sức sống, xuyên qua cành hoa nhìn nhau chằm chằm, Phó Nhiễm thấy giống như lại trở về lần trước, bọn họ cũng là nhìn nhau chằm chằm cách một lớp tường rào.

 

Bên chân là hoa tàn rơi xuống, phủ lên bụi cỏ, rất khó dọn dẹp.

 

Phó Nhiễm đưa mắt nhìn ra ngoài, ánh nắng chiều chiếu qua gò má Minh Thành Hữu, giống như có một chút ma mị, mặc dù như thế, cô vẫn là liếc một cái là có thể nhìn ra tinh thần Minh Thành Hữu cũng không t thân thể cũng không khỏe mạnh như trước.

 

Phó Nhiễm che giấu thần sắc, một người trăm phương ngàn kế đến nỗi không từ mọi thủ đoạn, tự nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi.

 

"Rất vui vẻ sao?" Minh Thành Hữu hỏi.

 

Bả vai hắn dựa vào lan can màu trắng ngà, thân thể lười biếng nghiêng về phía trước.

 

Phó Nhiễm chưa trả lời, loại thời điểm này hắn có thể hỏi câu như vậy.

 

"Em không muốn giao đứa bé cho Minh gia, đại khái là em có thể trực tiếp nói với tôi."

 

Minh Thành Hữu nhìn một cái là có thể biết rõ chuyện này có liên quan tới Phó Nhiễm. Cũng đúng, người nào rảnh rỗi cãi cọ mấy câu, dù là có đánh nhau thật cũng không thể sẽ vén y phục của Vưu Ứng Nhụy lên, trừ phi biết cô ta mang thai giả.

 

"Tôi đã nói với anh không phải là anh đã đáp ứng, nếu là thật sự giữ lại đứa bé, tôi nói nuôi là nuôi, là anh cứ khăng khăng."

 

Minh Thành Hữu kín đáo nhìn Phó Nhiễm, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.

 

"Tôi cho là như vậy là tốt cho em."

 

"Vì tốt cho tôi?" Phó Nhiễm nhướng mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-467.html.]

 

Minh Thành Hữu cũng không tranh cãi với cô, hắn muốn đứa bé này chứ không muốn tranh giành là sự thật, một khi đã như vậy, hắn nghĩ đem con rời khỏi Phó Nhiễm, cho là chỉ như vậy mới có thể đem tổn thương của cô giảm tới mức nhẹ nhất, còn có thể để cho cô theo đuổi cuộc sống riêng của mình.

 

"Nếu như anh sớm nói rõ ràng, cần gì phải hao tâm khổ tứ như vậy?"

 

Còn tạo ra chuyện Vưu Ứng Nhụy giả mang thai như một trò cười

 

Minh Thành Hữu nghĩ đến Vưu Ứng Nhụy bị mất mặt ở trước mặt người khác, cũng là không giận mà cười, ánh mắt cũng bởi vì nụ cười hiếm hoi này mà như ấm áp hơn.

 

"Ban đầu sao lại nghĩ đến dùng phương pháp này?"

 

Phó Nhiễm nhìn khóe miệng hắn nở nụ cười.

 

"Bởi vì đứa bé là của tôi, cùng Vưu Ứng Nhụy, cùng Minh gia, cùng anh, một chút quan hệ cũng không có."

 

Cô nhìn thấy ấm áp nơi đáy mắt Minh Thành Hữu bị sắc u ám thay thế.

 

Hắn thấy Phó Nhiễm xoay người muốn rời đi.

 

"Để đứa bé đi theo em, không phải là tôi không đồng ý, nhưng điều kiện trước tiên là em không thể ở chung một chỗ cùng Minh Tranh."

 

"Có phải anh còn muốn bổ sung thêm điều khoản trong bản thỏa thuận hay không?"

 

Giọng Phó Nhiễm mang theo châm chọc.

 

Minh Thành Hữu thấy cô đối mặt với mình lần nữa.

 

"Không cần, em nhớ có hai bản thỏa thuận ở trong tay tôi là được."

 

"Tùy đi."

 

Phó Nhiễm đem tay hướng về phía bụng, một động tác cực kỳ tự nhiên.

 

"Nhưng nếu tôi quyết định giữ lại đứa bé, những thứ thỏa thuận kia tựa như giấy vụn, không đáng giá một đồng."

 

Cô nói, Minh Thành Hữu chỉ nghe qua loa, ánh mắt hắn nhìn tay Phó Nhiễm, thấy động tác cô vuốt ve bụng

 

Bàn tay Minh Thành Hữu cầm lan can khẽ động đậy, đầu ngón tay cuộn lên, cuối cùng vẫn là nắm thật chặt thành quyền.

 

Hắn muốn nói, để cho hắn cũng cảm nhận một chút, để cho hắn sờ một chút.

 

Đoán chừng lời nói này vừa nói ra, trên mặt lại bị vài cái tát.

Loading...