Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 468

Cập nhật lúc: 2025-04-17 15:48:46
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Minh Thành Hữu cười khổ, nhưng nếu một cái tát có thể sờ một cái, ngược lại rất đáng giá.

 

Phó Nhiễm cũng không nhớ đến, ban đầu thái độ Minh Thành Hữu kiên quyết bắt cô giao đứa bé cho Minh gia như vậy, hôm nay xem ra, cũng chỉ là sợ cô ở chung một chỗ cùng Minh Tranh?

 

"Minh Thành Hữu, tôi đáp ứng anh, tôi gả cho người nào đi chăng nữa cũng sẽ không gả cho ca ca."

 

Phó Nhiễm lại rõ ràng hơn bất cứ ai, dù là cô thật muốn tùy tiện tìm người nào đó để kết hôn, cũng không thể tìm Minh Tranh.

 

Sắc mặt Minh Thành Hữu dịu đi một chút.

 

"Được, tôi cũng bảo đảm với em, sau này Minh gia sẽ không có ý định gì với đứa nhỏ này."

 

"Đợi chút…"

 

Phó Nhiễm đi lên phía trước, một nhánh hoa tường vi chìa ra khỏi hàng rào, gần như chạm vào mặt cô.

 

"Anh cũng phải đáp ứng tôi một điều kiện."

 

Minh Thành Hữu nâng tầm mắt lên. "Em nói đi."

 

"Sau khi đứa bé sinh ra, không cho phép anh gặp nó, một chút cũng không được!"

 

Hắn ra sức muốn giữ lại đứa bé, là m.á.u mủ ruột thịt duy nhất của hắn, m.á.u mủ tình thâm, Phó Nhiễm chỉ là mang thai cũng có thể cảm nhận được một phần rung động của người làm mẹ, chớ nói chi là sau này khi đứa bé sanh ra, có thể được ôm một sinh linh bé nhỏ ở trong tay.

 

Cô dùng chuyện này làm điều kiện, đánh trúng quân lính hắn tan rã.

 

Trong đầu Minh Thành Hữu xoay chuyển qua một trăm ngàn khả năng, có nghĩ tới điều tồi tệ nhất cũng không chống đỡ được tàn nhẫn này.

 

Hai tay hắn nắm chặt rào chắn, ngón tay thon dài dồn nén sức làm từng đốt xương như hiện ra, Phó Nhiễm bước lui về phía sau theo bản năng, lúc này Minh Thành Hữu, giống như là mãnh thú bị vây ở trong lồng, chỉ có mấy cây rào chắn đơn giản làm sao có thể phòng được.

 

Ánh mắt hắn gắt gao nhìn bụng Phó Nhiễm chằm chằm, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, đôi môi gần như xám xịt, chỉ là những thứ không bình thường này cũng bị ánh nắng chiều che giấu mất.

 

Phó Nhiễm không nghe được câu trả lời của Minh Thành Hữu, cô muốn xoay người.

 

"Được.’’

 

Chỉ là một chữ, gần như lấy hết hơi sức của toàn thân hắn, cũng chính là một chữ này, rõ ràng là nhẹ nhàng, nghe vào trong tai Phó Nhiễm lại vô cùng nặng nề, như một gánh nặng đè ở trên vai.

 

Thấy cô không nói lời nào, Minh Thành Hữu lại nhắc lại.

 

"Tôi cũng đáp ứng em."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-468.html.]

Bóng lưng Phó Nhiễm cứng đờ, trong lòng không vui sướng chút nào, ngược lại lại như bị người nào đó hung hăng đâm, cô xoay người, hướng về phía Minh Thành Hữu quát to.

 

"Như vậy cũng có thể đáp ứng, giữ nó hay không giữ đối với anh mà nói có cái gì khác nhau? Đối với Minh gia các người mà nói có ý nghĩa gì? Tại sao anh lại muốn đứa bé?"

 

Cô không khỏi tức tối, oán giận trách cứ.

 

Sắc mặt Minh Thành Hữu được phản chiếu qua ánh chiều tà càng thêm lạnh lẽo cô đơn.

 

"Tôi biết là có nó là được, bất luận có ở bên cạnh tôi hay không, ít nhất là em giữ lại đứa bé cho tôi."

 

"Bệnh thần kinh!"

 

Phó Nhiễm bỏ lại một câu.

 

"Tốt lắm, quản người nhà của anh cho thật tốt, đừng tự dưng gây sự nữa."

 

Bóng dáng gầy yếu của cô càng lúc càng xa trong tầm mắt Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm cũng không chịu nổi, sau lưng là một ánh mắt nóng bỏng vô cùng, bóng dáng của cô chiếu hắt đến bên chân Minh Thành Hữu, hắn đứng ở phía ngoài tường rào không chịu đi. Má Trần lo lắng đi ra.

 

"Tiểu thư?"

 

Phó Nhiễm bước lên thềm đá, cũng không quay đầu lại.

 

"Đóng cửa, má Trần bà cũng đi ăn cơm đi."

 

"Ừ."

 

Má Trần nặng nề đem khép cửa chính màu đỏ lại, Phó Nhiễm thay dép đi tới phía trước cửa sổ, trong lòng cô cũng tự có tính toán của cô, ít nhất là hôm nay Minh Thành Hữu cũng giống như mọi người, kiên định cho là Phó Nhiễm chịu giữ lại đứa bé này.

 

Vương Nhứ Đình không ngừng rút ra khăn giấy đưa cho Vưu Ứng Nhụy đối diện, gương mặt cô bình tĩnh.

 

"Nhụy Nhụy, đừng khóc, khóc c.h.ế.t cũng không có ích gì."

 

Vưu Ứng Nhụy nhoài người lrrn trên bàn.

 

"Nhứ Đình, về sau tớ đi ra ngoài gặp người kh như thế nào đây?"

 

"Theo tớ thấy thì cậu chính là quá xem thường nên mới có thể biến thành như hôm nay."

 

Vương Nhứ Đình đưa tay lau nước mắt thay cô.

 

"Nói cậu không thể mang thai? Nhụy Nhụy, chuyện này rốt cuộc là thực hay là giả?"

 

Vưu Ứng Nhụy c.h.ế.t vì sĩ diện, đặc biệt là trước mặt bạn bè, sao có thể thừa nhận cô cùng Minh Thành Hữu là chia phòng ngủ thật.

Loading...