Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 470
Cập nhật lúc: 2025-04-17 15:49:05
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Anh nghỉ ngơi sớm một chút, em trở về phòng."
Minh Thành Hữu đem nửa ly rượu uống còn dư lại đặt vào trên khay trà.
Bước chân Vưu Ứng Nhụy lui ra ngoài, cô cũng không đóng cửa phòng, sau khi trở lại phòng của mình tắm rửa sạch sẽ, lại lấy bộ nội y gợi cảm mà Vương Nhứ Đình cố ý đưa cho cô.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó thay đồ.
Tơ lụa màu đen hấp dẫn, toàn bộ phần lưng trống trơn, vạt áo cũng chỉ đến bắp đùi, không chú ý sẽ thấy quần lót bên trong, Vưu Ứng Nhụy không mặc áo ngực, sau khi phun nước hoa xong, lấy lại dũng khí đi ra ngoài.
Phòng của Minh Thành Hữu vẫn sáng đèn, cũng không nghe được động tĩnh khác, Vưu Ứng Nhụy cẩn thận đẩy cửa phòng ra, lúc Vương Nhứ Đình đem thuốc giao cho cô có dặn dò, thuốc này có dược tính rất mạnh, lúc phát tác cũng rất nhanh.
Cô nhắm mắt tiến vào, thấy Minh Thành Hữu ngồi ở trên ghế sa lon đưa lưng về phía cô, tư thế gần như không thay đổi, Vưu Ứng Nhụy càng cảm thấy khẩn trương, cô siết chặt vạt áo bước lên phía trước.
"Thành Hữu."
Minh Thành Hữu vẫn ngồi bất động như cũ.
Tầm mắt Vưu Ứng Nhụy lướt qua bên gò má hắn, thấy nửa ly rượu còn dư lại trên khay trà, chẳng lẽ là uống ít nên dược tính còn chưa phát?
Cặp chân cô hoàn toàn trần truồng ở trong không khí, nhiệt độ của máy điều hòa không khí có chút thấp, Vưu Ứng Nhụy lướt qua ghế sa lon đi tới trước mặt Minh Thành Hữu.
"Thành Hữu.
Người đàn ông từ từ nâng gương mặt tuấn tú lên, gân xanh trên trán nổi lên từng hàng, áo sơ mi bị mồ hôi thấm ướt sau đó dán chặt ở trên người, hai tay đặt ở trên đầu gối nắm thành quyền, trong mắt của hắn có tia máu, giọng nói khàn khàn.
"Cô cho tôi uống cái gì?"
Vưu Ứng Nhụy kinh hãi, không nghĩ tới bộ dáng này của hắn.
"Thành Hữu, chính là một ly rượu mà thôi."
Cô nhìn đôi môi Minh Thành Hữu đang run rẩy, không, ngay cả người cũng đều đang run.
Vưu Ứng Nhụy cho là phản ứng tự nhiên, cô buông tay cầm vạt áo ra, thân thể mềm nhũn kề đến bên cạnh Minh Thành Hữu, tư thế đang ngồi làm cho làn váy cô bị kéo lên trên, quần lót màu trắng bên trong xem đến không còn một mảnh.
"Thành Hữu, em gả cho anh lâu như vậy, chẳng lẽ anh thật sự không có nghĩ tới muốn cùng em hay sao?"
Minh Thành Hữu chợt đưa một tay đẩy ngã cô, Vưu Ứng Nhụy thét chói tai, hắn nhân thể chặn hai chân Vưu Ứng Nhụy lại, bởi vì không có mặc áo ngực, bộ n.g.ự.c đầy đặn cũng vì động tác như vậy mà lộ ra, hai tay Minh Thành Hữu đè lại bả vai Vưu Ứng Nhụy.
"Cô như vậy là hi vọng tôi đụng vào cô hay sao?"
"Thành Hữu, em cũng muốn có đứa bé!"
Bất chợt, Minh Thành Hữu cầm nửa ly rượu còn lại trên bàn lên.
"Được, cô uống nó đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-470.html.]
"Em, em không muốn."
Minh Thành Hữu cũng không đôi co với cô nữa, tay trái cạy miệng Vưu Ứng Nhụy ra, tay phải đem rượu đỏ ra sức rót và trong miệng cô.
Vưu Ứng Nhụy liền ho sặc sụa, thấy Minh Thành Hữu gần như điên vậy, làm sao còn dám giãy giụa, trong hai năm cô ở bên cạnh hắn, chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ, mà Minh Thành Hữu ở trong mắt của mọi người càng ngày càng trở nên không bình thường.
Vưu Ứng Nhụy sợ tới mức không nhẹ, thân thể cuộn lại không động đậy.
Minh Thành Hữu hất ra tay, thấy hắn muốn rời đi, Vưu Ứng Nhụy vội vàng đứng dậy ôm lấy hông của hắn.
"Thành Hữu, anh đi đâu? Anh ở lại đi."
Thân thể hắn nhạy cảm đến nỗi không chịu được một chút đụng chạm, dưới tác dụng của thuốc, dục vọng vượt quá sức chịu đựng của hắn, Minh Thành Hữu đem hết toàn bộ sức lực đẩy Vưu Ứng Nhụy ra, ra khỏi phòng cũng không quay đầu lại.
Tất nhiên là cô không cam tâm, dép cũng không kịp đeo, cứ như vậy đuổi theo.
Bóng dáng của Minh Thành Hữu đứng ở cửa cầu thang, bàn tay hắn nắm tay vịn, thân thể giống như một chiếc lá trôi lơ lửng ở biển rộng mênh mông, lay động mấy cái, chợt rơi xuống!
"Thành Hữu!"
Vưu Ứng Nhụy điên cuồng hô lên một tiếng, sải bước chạy đi.
Tiếng va chạm của thân thể lăn xuống cầu thang truyền tới bên tai, c Vưu Ứng Nhụy lảo đảo chạy tới, thấy Minh Thành Hữu nằm ở cửa cầu thang cũng không nhúc nhích, Vưu Ứng Nhụy gần như là bò xuống phía dưới, cô đưa tay ôm lấy đầu Minh Thành Hữu, vết m.á.u chảy khắp tới cả chỗ đầu gối cô, cả bàn chân trắng nõn cũng bị nhuộm đỏ.
"Cứu, cứu mạng, có ai không ——"
m thanh thê lương như muốn xé rách bầu trời đêm.
Đèn khẩn cấp ở phòng cấp cứu p thắp sáng, Lý Vận Linh nhận được tin tức vội vàng chạy tới, trên người Vưu Ứng Nhụy khoác một áo khoác dài ngồi ở trên ghế, bên cạnh còn có người giúp việc ở Trung Cảnh Hào Đình .
Lý Vận Linh để cho bọn họ đi về trước, nét mặt bà bình tĩnh đi tới trước mặt Vưu Ứng Nhụy.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Vưu Ứng Nhụy không dám nói dối, kể hết mọi chuyện cho bà nghe.
Lý Vận Linh cũng không còn coi là quan trọng.
"Không phải là uống phải thuốc ư, làm sao sẽ giày vò phải vào trong bệnh viện?"
"Mẹ, con cũng không biết, con không biết."
Lý Vận Linh nói mấy câu an ủi cô.
"Không có chuyện gì."
Tiếng nói còn chưa dứt, đột nhiên cửa phòng cấp cứu bị mở ra, chủ nhiệm của bệnh viện quân đội là chỗ quen biết lâu năm của Minh gia, bước chân ông vội vàng, chạy chậm tới đây, bỏ khẩu trang ra, ánh mắt lại tràn đầy hoảng sợ.
"Vận Linh!"