Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 472

Cập nhật lúc: 2025-04-18 04:40:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Minh Thành Hữu nằm ở bên trong phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ thấy Lý Vận Linh, thần sắc càng tỏ ra nghiêm túc. Nữ y tá bên cạnh đang đắp lại chăn thay hắn, Vưu Ứng Nhụy đi theo phía trước, chỉ thấy Minh Thành Hữu nằm an tĩnh ở đây không nhúc nhích, mắt nhắm chặt.

 

"Không việc gì phải không?"

 

"Vận Linh."

 

Bác sĩ thở dài, tiếp theo thì lắc đầu một cái.

 

Lý Vận Linh giật mình thay đổi sắc mặt.

 

"Con trai ta như vậy.. Ta không tin là ông trời không công bằng đối với ta."

 

Bác sĩ đi tới bên giường, đưa tay vén chăn mỏng đang đắp trên người Minh Thành Hữu lên, quần áo bệnh nhân không gài nút áo, ông kéo cổ áo ra, đưa tay chỉ phía dưới nách Minh Thành Hữu.

 

Hai mắt Lý Vận Linh trợn tròn, ánh mắt vô hồn, thần sắc như phân tán đi hơn một nửa.

 

Ánh mắt bình tĩnh nhìn dưới nách Minh Thành Hữu, bà khóc khàn cả giọng.

 

"Phải làm sao, còn có thể làm sao?"

 

Bác sĩ đem chăn đắp lại trên n.g.ự.c cho Minh Thành Hữu.

 

Lý Vận Linh đi tới, thân thể mềm nhũn nhào vào trước n.g.ự.c Minh Thành Hữu, thần sắc của bác sĩ càng trở nên ảm đạm.

 

"Bà cứ ở đây trước đã, buổi tối tôi trực, lát nữa tới phòng làm việc của tôi một chuyến."

 

Vưu Ứng Nhuỵ che miệng khóc nức nở, Lý Vận Linh lau nước mắt ở hai bên mặt, giọng nói run rẩy.

 

"Làm sao đột nhiên biến thành như vậy?"

 

Ánh mắt bác sĩ nhìn về phía Vưu Ứng Nhuỵ.

 

"Thân thể hắn bây giờ không thể uống loại thuốc kia sao?"

 

Lý Vận Linh cắn chặt hàm răng, nhìn Minh Thành Hữu đang hôn mê sau đó lại nhìn sang Vưu Ứng Nhụy.

 

Bước chân Vưu Ứng Nhuỵ vô ý thức lui về phía sau, bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh trước.

 

Lý Vận Linh nắm c.h.ặ.t t.a.y Minh Thành Hữu, cũng không ngẩng đầu lên nói.

 

"Hai người cũng đi ra ngoài đi."

 

Tiêu quản gia thấy thế, lau nước mắt đi ra ngoài

 

Hai người không dám đi xa, một trái một phải ngồi ở cửa phòng bệnh.

 

Lý Vận Linh ở bên trong khoảng chừng nửa tiếng, âm thanh khoá cửa được mở ra truyền vào tai hai người vô cùng rõ ràng. Trong mắt Lý Vận Linh hiện đầy tia máu, bước chân đi tới, đứng ở gần cửa ra vào, lúc này mới ổn định tâm tình.

 

"Cô đi theo ta tới đây."

 

Vưu Ứng Nhuỵ đi vào phòng bệnh của mình đợi bà, Lý Vận Linh vào phòng làm việc của bác sĩ, lúc trở về phòng ngồi ở trên ghế sa lon, một hồi lâu không cử động.

 

Tối nay Vưu Ứng Nhuỵ sợ không ít, làm sao còn dám nói nhiều. Lúc Minh Thành Hữu ngã xuống cầu thang cô cũng không nghĩ tới điều gì khác, còn tưởng là do không cẩn thận.

 

Hai tay Lý Vận Linh ôm lấy mặt, giọng nói phát ra từ giữa kẽ ngón tay.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-472.html.]

"Nói đi, chuyện gì xảy ra."

 

Vưu Ứng Nhụy nghẹn ngào, đem chuyện xảy ra hai năm qua nói.

 

"Mẹ, là Thành Hữu không cho con nói cho mẹ biết. Anh ấy sợ mẹ lo lắng."

 

Lý Vận Linh không nhịn được nữa, nước mắt càng chảy xuống dưới.

 

"Mẹ, Thành Hữu như thế nào? Bác sĩ nói thế nào?"

 

Lý Vận Linh rút khăn giấy ra.

 

"Lần này an toàn vượt qua, không chừng cơ thể bị tổn hại rất nặng."

 

"Thật xin lỗi, con thật sự không biết sẽ biến thành như vậy."

 

Vưu Ứng Nhuỵ ân hận lúc đầu đã làm như vậy,Lý Vận Linh bị sự đả kích này, vẫn chưa bình tĩnh trở lại.

 

Hơn với mấy ngày sau, Minh Thành Hữu vẫn không xuất hiện trước mặt, Phó Nhiễm cũng cảm thấy bình yên.

 

Trước cửa Phó gia thấy xe của Minh Tranh, bước chân cô dừng lại sau đó nhấc chân muốn đi. Minh Tranh từ ghế lái bước ra ngoài.

 

"Tiểu Nhiễm."

 

Phó Nhiễm lấy lại bình tĩnh, cảm thấy tránh né là không cần thiết.

 

"Ăn cơm xong rồi sao?"

 

"Ăn rồi."

 

Phó Nhiễm lên tiếng.

 

Tầm mắt Minh Tranh từ trên mặt cô nhìn xuống dưới bụng, nhưng nếu nhìn kỹ, đã có thể phát hiện ra. Chân mày hắn nhíu chặt lại, cũng không quanh co.

 

"Em tính giữ lại đứa bé rồi sao?"

 

Cô trả lời cũng tương đối tự nhiên.

 

"Đúng."

 

Minh Tranh gật đầu một cái.

 

"Mấy ngày nay trong công ty chuyện nên bận rộn quá, không có thời gian qua thăm em."

 

Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn chăm chú về phía hắn, từ trong mắt cô Minh Tranh nhìn ra điều khác thường.

 

"Sao vậy?"

 

"Ca ca. "

 

Cô gọi

 

"Có chuyện tôi muốn nói rõ với anh."

 

Minh Tranh thấy thần sắc cô nghiêm túc.

 

"Nói đi."

Loading...