Minh Tranh cười yếu ớt ra tiếng, có chút không kiềm chế được.
"Buổi tối cùng nhau ăn cơm thôi."
La Văn Anh nghĩ đến bị hắn bỏ rơi mấy lần, mất hết hứng thú.
“Tôi còn phải đi xem mắt, công việc có lớn cỡ nào cũng không bằng chuyện cả đời.”
Minh Tranh như có điều suy nghĩ.
"Có thích hợp không, nếu không tôi dẫn em đến một nơi.”
"Không đi."
La Văn Anh từ chối không chút khách khí.
"Anh cứ quản tốt bản thân mình đi đã, nếu Hào Khôn đi đời toi lại phải đi tìm công việc mới, phiền."
Phó Nhiễm dọn tới Vân Thủy Thiên Sơn, bên trong đầy đủ thiết bị cần thiết, lại gần bệnh viện, chủ yếu nhất là môi trường rất tốt, vả lại hệ thống an ninh rất tốt, các chủ biệt thự bên trong đều dùng bằng thẻ căn cước VIP, đi vào cửa phải quẹt thẻ, sau khi qua hệ thống kiểm định mới có thể vào.
Tống Chức bị chặn ở ngoài cửa, có nói hết lời nhưng nhân viên an ninh nhìn cũng không chịu nhìn cô.
Gọi điện thoại cho Phó Nhiễm, cô cầm thẻ căn cước VIP của mình, sau đó Tống Chức mới được vào.
Tống Chức đem đồ cho bé mới mua túi lớn túi nhỏ thả vào trên ghế sa lon, nhìn ra ngoài coi mắt trở nên sáng ngời, biệt thự có kiến trúc đón ánh sáng rất tốt, không gian lại lớn.
"Tiểu Nhiễm, ở nơi này đã quen thuộc chưa?"
"Tạm được."
Phó Nhiễm ý bảo má Trần rót hai ly trà mật ong.
"Mua nhiều như vậy đồ làm cái gì, bây giờ còn không cần tới đấy."
"Sớm muộn sẽ có ngày dùng đến."
Tống Chức đi tới ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm, cô co hai chân lại, không biết nói gì, mới vừa còn sôi nổi bây giờ lại trùng xuống.
"Tiểu Nhiễm, Mộ Mộ đang hỏi cậu đi đâu, tớ tới cũng không nói cho cô ấy biết, trải qua chuyện lần trước, trong lòng tớ cảm giác có chút vướng mắc, tớ gạt cô ấy, có thể cũng bởi vì là không tin tưởng, cậu nói giữa chúng ta tại sao lại có thể có ngày hôm nay?"
Phó Nhiễm đang cầm trà mật ong trong tay, tầm mắt hơi rũ xuống.
"Tớ hiểu biết rõ cậu là vì tốt cho tớ, Xèo Xèo, chuyện này tớ cũng hy vọng những người khác không biết được, dù sao nhiều người liền nhiều miệng, việc đời khó liệu."
"Tớ hiểu."
Tống Chức thấy trên bàn bày quyển sách dạy nuôi con.
"Tiểu Nhiễm, tớ vẫn muốn hỏi cậu, là nguyên nhân gì để cho cậu thay đổi ý định?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-478.html.]
Nét mặt Phó Nhiễm lạnh nhạt, tiện tay cầm lấy quyển tạp chí.
"Xèo Xèo, mang thai hạnh phúc sao?"
"Hạnh phúc."
Tống Chức nói không chút nghĩ ngợi, nhưng với hoàn cảnh của Phó Nhiễm, khuôn mặt nhỏ nhắn lại xị xuống.
"Tiểu Nhiễm, là cậu không bỏ được sao?"
Phó Nhiễm không nói gì, cả bạn bè và người nhà của cô, cho là Phó Nhiễm cố ý muốn giữ lại, nhất định là trong lòng không muốn thế, cô gấp cuốn tạp chí lại, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô cùng đứa bé về sau bị đặt vào địa vị như thế nào, cô biết rõ ràng hơn so với tất cả mọi người.
Tâm tư Phó Nhiễm phức tạp, trong lòng cô, không giữ lại, vĩnh viễn chiếm nhiều ưu thế hơn so với giữ lại. Cô lại che giấu rất tốt, ở trước mặt bất kỳ người nào cũng không để lộ điều đó.
Mấy ngày này Vưu Ứng Nhụy ít ra cửa, Vương Nhứ Đình gọi cho cô không dưới mười cuộc điện thoại cũng bị cô tắt máy, nếu không phải là do phương pháp kia của Vương Nhứ Đình, làm sao mọi chuyện lại xảy đến như hôm nay.
Thật vất vả về những tin đồn đã qua, Vưu Ứng Nhụy cầm bản thảo đưa cho Lí Vận Linh về yêu cầu chiếc sườn xám. Lí Vận Linh đã nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt, nhưng dù sao đi nữa, thời điểm quan trọng này bà cũng giúp cô một phen.
Vưu Ứng Nhụy lấy chiếc sườn xám xong đi vào tiệm cà phê. Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, người phục vụ đã ra chỗ cô.
”Có người muốn gặp cô.”
Vưu Ứng Nhụy nhảy dựng lên, dáng vẻ đề phòng: ”Ai?”
”Anh ta nói cô sẽ biết, thấy cô mặt mày cau có, nói sẽ có cách giúp cô.”
Cô theo bản năng nắm chặt chiếc túi xách, xách lấy gói bộ chiếc sườn xám, rời khỏi chỗ ngồi.
Người bán hàng nói với cô: ”Anh ta nói cô đi sẽ không hối hận.”
Sau đó chỉ cho cô chiếc ghế lô đằng kia, biết ý rời đi.
Vưu Ứng Nhụy bước nhanh tới cửa, bước chân như bị điều khiển. Lúc cô vừa bước một chân ra, mới thấy ánh nắng mặt trời sáng chói. Cô dừng lại, siết chặt chiếc túi xách, xoay người không thấy người bán hàng đi theo nhưng cô vẫn thấy được chiếc ghế lô kia.
Vưu Ứng Nhụy thấy xung quanh im ắng, giơ tay gõ cửa.
”Vào đi.”
Giọng người đàn ông xuyên qua cánh cửa lọt vào tai cô khiến cô có cảm giác hết sức quen thuộc. Vưu Ứng Nhụy vặn nắm cửa đi vào.
Vừa lúc mở cánh cửa,cô ngỡ ngàng nhìn về người đang ngồi ở bên trong
”Là anh?”
Song rèm cửa kia như ngăn cách với ánh sáng bên ngoài khiến cho người đàn ông kia sắc mặt lộ ra tia mất tự nhiên, hắn gần như ẩn mình trong bóng tối.
”Ngồi