Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 480
Cập nhật lúc: 2025-04-18 11:18:57
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt người đàn ông hướng về phía cửa sổ, bức rèm đã chắn hết tầm nhìn khung cảnh bên ngoài, hắn để cho cô thời gian trấn tĩnh.
Một lát sau, cô rút trong túi giấy lau khô nước mắt.
”Anh gọi tôi đến đây là để nhắc nhở tôi chuyện này sao?”
Hắn ta xoay người lại, ánh mắt nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của Vưu Ứng Nhụy.
”Cô không biết là chúng ta có thể hợp tác với nhau sao?”
Vưu Ứng Nhụy hoảng hốt, ra khỏi quán cà phê, đi xe trở về Minh gia. Lí Vận Linh đang ở trên lầu nghỉ ngơi, cô đến ngồi trên ghế sa lon phòng khách.
Bên ngoài có tiếng ô tô truyền đến, Vưu Ứng Nhụy ngẩng đầu lên nhìn Thành Hữu, vội lau khô nước mắt đứng dậy.
>Thành Hữu.”
Minh Thành Hữu nhìn quanh gian phòng khách.
”Mẹ tôi đâu?”
”Mẹ ở trên lầu nghỉ ngơi.”
Minh Thành Hữu đi được vài bước lên tầng, Vưu Ứng Nhụy theo sau kéo tay hắn.
”Thành Hữu, chúng ta dừng lại đi, đi một nơi xa thích hợp để sống. Chúng ta sống cùng nhau, em sẽ ở lại bên anh.”
Hắn nhìn chằm chằm về phía Vưu Ứng Nhụy.
”Cô theo tôi để làm gì?”
”Thành Hữu, em đi theo anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tâm tư của em anh không hiểu chút nào sao?”
Minh Thành Hữu dùng sức gạt tay Vưu Ứng Nhụy ra, cô bất ngờ không kịp đề phòng ngã về phía đằng sau, bả vai đập mạnh vào tường.
”Tìm một nơi để chờ c.h.ế.t cùng tôi sao?”
Trong mắt vốn yên tĩnh nay phút chốc cuộn lên sóng lớn.
”Vưu Ứng Nhụy, cô có thể tùy thời cơ mà chạy, cửa kia luôn rộng mở, không ai ngăn cản cô đâu.”
Vưu Ứng Nhụy ôm chặt lấy vết thương trên bả vai. Hắn có thái độ thờ ơ, y như những gì cô nghe lúc ở quán cà phê.
Cô vẫn chưa bỏ cuộc, mắt đ ngấn lệ.
”Thành Hữu, anh sẽ ly hôn cùng em sao?”
Vưu Ứng Nhụy vẫn mong chờ đáp án kia.
ÁNh mắt Thành Hữu nhìn thẳng vào cô, con ngươi toát lên vẻ u ám khiến người ta thấy không rét mà run. Lý Vận Linh vừa lúc nghe thấy âm thanh ở cầu thang, nhìn thấy cảnh tượng “đầy mùi thuốc súng”, nhất thời liền đi đến.
“Nhụy Nhụy, không phải con quên lời dặn của bác sĩ rồi đấy chứ?”
Vưu Ứng Nhụy hiếm khi dám làm ngơ với Lý Vận Linh, cô tiến lên phía trước lại kéo tay Minh Thành Hữu.
”Anh đã đáp ứng với em, anh và Phó Nhiễm không thể quay lại với nhau, cho dù có đứa bé của hai người đi nữa. Em có thể chấp nhận, chỉ cần là con của anh, con của Minh Thành Hữu này, vậy chừng nào anh có thể chấp nhận em?”
Lý Vận Linh thấy Minh Thành Hữu biến sắc, biết là không có chuyện gì tốt, kéo tay Vưu Ứng Nhụy.
”Nhụy Nhụy, con câm miệng lại cho mẹ!”
Minh Thành Hữu đột nhiên vung tay, lực không lớn, nhưng cũng đủ để thân hình mảnh mai của cô mất thăng bằng, cô bước lảo đảo xuống vài bước bậc thang, cuối cùng vấp chân ngã mạnh xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-480.html.]
Lý Vận Linh chạy nhanh xuống.
”Thành Hữu, không có việc gì chứ?”
Vưu Ứng Nhụy hai mắt đã đẫm lệ nhìn thấy dáng vẻ Lý Vận Linh khẩn trương như vậy, mắt cá chân truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, nhưng dù càng đau dữ dội thì trong lòng đã nguội lạnh.
Cô chịu ủy khuất không ai để ý tới.
Minh Thành Hữu đi rồi, Lý Vận Linh lại giáo huấn cô một lần nữa, Vưu Ứng Nhụy nghe không cảm thấy khó chịu, so với việc cô bị Minh Thành Hữu làm thế kia thì đây có là gì?
Khi Minh Thành Hữu đi tới biệt thự Vân Thủy Thiên Sơn, hắn không để tài xế lái, chỗ điều khiển để hai bản thỏa thuận. Hắn đi xe thật chậm, cái xe này lúc phóng nhanh hết tốc lực cũng rốt cuộc chả gì để hưởng thụ. Minh Thành Hữu đi vào lối trong, men theo đến biệt thự của Phó Nhiễm.
Lúc xuống xe, hắn đem theo hai bản thỏa thuận, nghĩ một lát lại chỉ cầm theo một bản đi vào phía trong.
Trước mắt hôm nay đưa bản này, hắn lấy chìa khóa, nghĩ nghĩ lại thôi, ấn chuông cửa.
Lúc Phó Nhiễm mở cửa nhìn thấy Minh Thành Hữu cầm trên tay bản thỏa thuận kia.
Hai người đi đến trên chiếc sô fa. Phó Nhiễm nhận lấy bản thỏa thuận, cẩn thận xem kĩ, xác nhận là bản gốc, lúc này mới đi về phía phòng trà.
Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn quanh.
”Ở đây có quen không?”
Phó Nhiễm không trả lời ngay.
”Anh còn có việc gì sao?”
Ánh mắt lạnh nhạt của cô khiến trái tim hắn lạnh giá, lạnh tới thấu xương.
Phó Nhiễm không có ý giữ lại.
”Anh còn cầm chiếc chìa khóa dự phòng nữa sao?”
Mười ngón tay Thành Hữu đan vào nhau, khuỷu tay dựa
”Không có.”
Cô đã đứng dậy.
”Vậy nhớ kĩ những gì anh nói, về sau đừng có đến đây.”
Phó Nhiễm cầm bản thỏa thuận đi lên lầu, trong lúc đó ngay cả lúc ký cái thỏa thuận kia, càng không nói thêm lời nào.
Vô thức, tay cô sờ xuống bụng.
”Phó Nhiễm.”
Minh Thành Hữu gọi cô từ phía sau lưng.
”Anh đem trả lại cho em không phải muốn em lại lần nữa xóa bỏ tâm niệm về đứa bé.”
Phó Nhiễm ngừng bước, tay đặt trên bụng buông thõng chợt nắm chặt.
Cô không quay đầu lại, vẫn tiếp tục đi lên phía trước.
Minh Thành Hữu vẫn ngồi lại trong phòng khách, má Trần tự mình thu dọn lại cũng không có để ý tới hắn, ước chừng nửa giờ sau, hắn mới đứng dậy rời đi.
Chạy nhanh ô tô ra khỏi Vân Thủy Thiên Sơn, lại nhìn về phía bản thỏa thuận để ở chỗ ghế lái phụ kia, Minh Thành Hữu đánh tay lái, sau đó dừng lại ở ven đường.
Hắn cầm lấy bản thỏa thuận xuống xe, bên đường có thùng rác liền lấy chiếc bật lửa đốt cái thỏa thuận kia.
Trong chốc lát ngọn lửa nhanh chóng lan ra, đến khi sắp cháy hết, hắn liền bỏ vào thùng rác phía trước.