Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 482

Cập nhật lúc: 2025-04-19 06:42:15
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô đẩy cửa phòng ngủ bước vào, đem ghế đặt ở trước của sổ, sau đó ngồi xuống. Buổi trưa Phó Nhiễm cũng không xuống ăn cơm, ánh mắt ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, trên mặt cô toàn là nước mắt. Cô lấy ra hiệp nghị giữa cô và Minh Thành Hữu, nhìn một chút, rồi xé nát, sau đó đốt hết.

 

Trong phòng tràn ngập mùi khét đến gay mũi, Phó Nhiễm hít phải khói ho khan, nước mắt không kiềm chế được lại trào ra, cô bước lại cửa sổ rồi ngồi xuống ghế.

 

Phó Nhiễm chưa hề nghĩ tới, trời sinh cô cũng có thể làm diễn viên được, cứ nghĩ Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình sẽ không đồng ý cho cô sinh đứa bé này, làm cho Minh Thành Hữu lo lắng, Minh gia cũng bỏ qua.

 

Phó Nhiễm đưa tay sờ sờ bụng, cô đã từng nói, muốn không giữ lại đứa bé, cô có cả trăm cách để làm.

 

Phó Nhiễm nhìn chằm chằm Hiệp nghị đã hóa thành tro bụi trong thùng rác, trong mắt cô, Minh Thành Hữu không khác gì kẻ điên.

 

Cô đã chịu đựng rất lâu rồi, cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp, một phần của Hiệp nghị kia đối với cô mà nói, cái đó chưa kịp tiêu hủy có một chút uy h.i.ế.p tới cô.

 

Cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách, cô đứng lên, ánh mặt trời chiếu khắp người cô, tiểu sinh mệnh trong bụng cơ hồ cảm nhận được nguy hiểm, tim thai cơ hồ đập rất yếu.

 

Nếu không yêu nhau, vậy thì đứa bé này, không phải là kết tinh của tình yêu.

 

Thường ngày Phạm Nhàn đã khuyên cô, thật ra cô cũng hiểu, mặt khác, không cần người khác khuyên bảo, cô cũng đã biết.

 

Tiếng gõ cửa vang lên, má Trần đi tới, nói: “ Tiểu thư, tôi đi siêu thị mua chút đồ, 20 phút nữa sẽ về.”

 

“ Ừ, bà đi đi.”

 

Bên ngoài biệt thự truyền đến chuông cửa, má Trần cảm thấy kì quái, Phạm Nhàn có chìa khóa, với lại cũng không ai biết chỗ này.

 

Bà đi ra mở cửa, thấy Vưu Ứng Nhụy đang cầm hộp quà đứng trước cửa.

 

Má Trần muốn bỏ đi vào nhà, chỉ sợ lại mềm lòng như trước, sẽ bị Phạm Nhàn mắng một phen.

 

“ Bác Trần!”

 

Vưu Ứng Nhụy vội vàng kêu to.

 

“ Bác đứng lại!”

 

“ Tiểu… Minh phu nhân, mời cô đi nhanh đi.”

 

“ Tôi đảm bảo với bác, sẽ không làm khó bác, cũng không làm gì tới Phó Nhiễm. Bác Trần, bác có việc đi ra ngoài ư?”

 

Vưu Ứng Nhụy thấy má Trần cầm giỏ đi chợ.

 

Vô thức, má Trần đã đi tới cửa.

 

“ Lát nữa phu nhân sẽ đến, thấy cô sẽ rất tực giận đó!”

 

“Bác Trần.”

 

Đôi mắt Vưu Ứng Nhụy đỏ hoe, chiêu này lần nào cũng hữu dụng cả.

 

“ Bác cũng biết Phó Nhiễm mang thai, là con của ai, bác cũng rất rõ ràng. Về sau đứa bé sẽ ở Minh gia, do con nuôi. Bác thấy quan hệ giữa con và Phó Nhiễm đấy, bác chắc cũng rất khó chịu. Bác Trần xem nè, con mua thuốc bổ cho Tiểu Nhiễm nha. Con có một người bạn ở trường, qua hết hè này bác có thể đưa cháu của bác vào đấy được rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hop-dong-tinh-yeu/chuong-482.html.]

 

“Thật ư?

 

Má Trần mừng rỡ, vì chuyện học hành của cháu mà hao phí không biết bao nhiêu tâm tư, mà cũng chẳng có quan hệ với ai, chuyện ấy tới giờ vẫn kéo dài.

 

“ Bác Trần, sao cháu có thể nói dối bác được !”

 

“ Cám ơn, cám ơn tiểu thư!”

 

“ Bác Trần.”

 

Vưu Ứng Nhụy đứng ngoài cổng, nói.

 

“ Bác đừng lo lắng, con mang một vài thứ tới, thuận tiện ghé thăm Tiểu Nhiễm”

 

“ Tiểu thư.”

 

Má Trần gọi nhẹ nhàng.

 

“ Tôi đi ra ngoài một lát, nhưng cháu cũng đừng ở đây quá lâu, lát nữa phu nhân sẽ tới đấy!”

 

“ Được rồi, cháu biết rồi!”

 

Phó Nhiễm cầm điện thoại lên, nhìn hình ảnh mình trong gương, mặc dù đã mặc áo quần khá rộng nhưng vẫn thấy bụng, cô đi tới bàn đọc sách, kéo ngăn kéo ra, lấy hộp thuốc bên trong ra.

 

Đứa bé giờ đã hành hình, khi nãy Phó Nhiễm đã bảo má Trần đừng đi đâu quá xa, nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thật may là nơi này cũng khá gần bệnh viện.

 

Cô mở hộp lấy thuốc ra cho vào lòng bàn tay, rót một cốc nước, ánh mắt chìn chăm chú từng viên thuốc, cổ họng khô rát, chỉ cần một hành động, đứa bé trong bụng hoàn toàn không thể giữ lại được nữa. Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi buông ra nhiều lần, cánh tay nặng như ngàn c

 

Phó Nhiễm dứt khoát nhắm mắt lại, đôi môi chạm lấy từng viên thuốc, hé miệng ra…

 

“ Thì ra cô trốn ở trong này.”

 

Vưu Ứng Nhụy đẩy của phòng ra, Phó Nhiễm nghe tiếng động mở mắt ra nhìn. Ngay sau đó, cô nhanh chóng vất hết những viên thuốc chưa kịp uống vào trong hộc bàn rồi đẩy vào giấu đi.

 

Phó Nhiễm làm một loạt động tác xóa dấu vết, dịch người sang chỗ khác.

 

“ Ai cho cô vào đây?”

 

Vưu Ứng Nhụy cười khẩy, nói.

 

“ Nơi này cần có thẻ VIP, đương nhiên là Thành Hữu bảo tôi có thể đến đây!”

 

Phó Nhiễm nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày lại, quay đầu đi. Cô cầm ly nước trên bàn uống.

 

Vưu Ứng Nhụy đi vào, Phó Nhiễm không muốn nói chuyện với cô ta, định bước ra khỏi phòng. Vưu Ứng Nhụy đuổi theo.

 

“ Phó Nhiễm, cô thật độc ác, dám dùng thủ doạn như thế đối với tôi!”

 

“Trong lòng cô nghĩ gì, cô hẳn là người hiểu rõ nhất!”

Loading...