Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hươu con va vào tim - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-26 15:07:41
Lượt xem: 256

Trời mùa hè gay gắt, nắng như đổ lửa.

Lộc Nghiên đã đứng bên bờ hồ Hành rất lâu rồi.

Khu vực này là trung tâm thương mại của Hoài Thành, không xa là con phố quán bar, nơi mà một chai nước khoáng có thể bán với giá ba con số. Hồ Hành là một trong những điểm tham quan nổi tiếng của thành phố hạng nhất này, hàng cây liễu bên hồ như được mạ vàng, khách du lịch đến chụp ảnh rất đông vào dịp lễ.

Bên cạnh hồ, người bán sữa chua đang lau mồ hôi, lần thứ tư trong ngày liếc nhìn Lộc Nghiên.

Cô gái này đã đứng phơi nắng gần hai tiếng đồng hồ, mà vẫn không nhúc nhích.

Không nói chuyện, không chụp ảnh, cũng không ngắm cảnh. Cô không giống một du khách đến tham quan.

Chẳng trách người bán hàng lại chú ý đến cô, một cô gái xinh đẹp đứng im lặng như vậy, ai đi qua cũng phải liếc nhìn thêm vài lần.

Cô chỉ đứng đó bên bờ hồ, không động đậy. Gương mặt trắng trẻo thanh tú, ánh nắng khiến má cô ửng đỏ. Mái tóc đen uốn xoăn nhẹ chảy dài xuống đôi vai gầy. Chiếc váy dài màu trắng sữa ôm lấy thân hình mảnh mai, vòng eo thon gọn.

Trông cô như Lâm Đại Ngọc* phiên bản hiện đại.

*Lâm Đại Ngọc: một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng

Vẻ đẹp này khiến ngay cả cây cối cũng muốn bảo vệ, gió cũng muốn dịu dàng, người người đều muốn dừng lại ngắm nhìn.

Không lâu sau, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước tới, lịch lãm mở lời: "Chào cô, tôi là Lục Nhân, làm việc ở phố tài chính phía trước."

"Tôi thấy cô đứng đây khá lâu rồi, trời thì nắng quá. Nếu cô đồng ý, tôi có thể mời cô qua quán trà đối diện để uống một ly trà chiều được không?"

Lâm Đại Ngọc thoáng tỉnh lại, khẽ ngước nhìn người đàn ông, lặng lẽ quan sát trong vài giây, rồi nhẹ nhàng mở miệng—

Khó có thể nghe thấy, cô thở dài một tiếng.

Sau đó, cô lại cúi mắt xuống, không nói một lời mà từ chối, chỉ thở, một, tiếng, dài.

Người đàn ông vốn quen với việc được phụ nữ chú ý, nụ cười lập tức cứng đờ trên mặt.

Vị doanh nhân này bỗng rơi vào tình trạng tự nghi ngờ bản thân sâu sắc, anh cúi đầu nhìn lại bộ đồ mình đang mặc. Cà vạt vẫn ngay ngắn, bộ vest lịch lãm, đôi giày da thủ công sáng bóng.

Mọi thứ đều hoàn hảo và lịch sự, không có gì đáng để từ chối cả. Người đàn ông ho khẽ, chỉnh lại ống tay áo, vô tình để lộ chiếc đồng hồ Thụy Sĩ trị giá sáu con số, tay đặt nhẹ lên lan can đá trắng bên cạnh cô.

Chiếc đồng hồ lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Nhưng Lâm Đại Ngọc vẫn thẫn thờ, lông mi rũ xuống, thậm chí không liếc nhìn chiếc đồng hồ một lần nào.

Màn đối thoại thất bại, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.

Cô không để tâm, người đàn ông đỏ mặt, giữ lại chút tự trọng cuối cùng rồi lẳng lặng rời đi.

Mặt trời giữa trưa chói chang, hầu hết du khách đã vào phố quán bar để tránh nóng, người bán hàng vẫn rảnh rỗi nên cất tiếng hỏi từ xa: "Cô gái ơi, cô đứng lâu thế, có khát không? Tôi bán sữa chua Hoài Thành đấy, chỉ 55 tệ một chai thôi. Một chai hết sầu, hai chai vui vẻ, ba chai tôi giảm cho cô 2% nhé!"

... Giảm 2% thì cũng hơi keo kiệt rồi nhỉ.

Nghe vậy, Lộc Nghiên quay đầu nhìn người bán hàng, trầm ngâm một chút.

Đừng nói 55 tệ, bây giờ cô không có nổi 15 tệ tiền mặt trong người.

Cuối cùng Lộc Nghiên mở miệng: "Tôi không cần, cảm ơn."

Giọng cô trong trẻo và êm ái, nghe rất dễ chịu.

Bất ngờ thay, giọng điệu của cô không hề lạnh lùng, ngược lại còn rất lịch sự.

Nhưng ngay khi nói xong, cô lại cúi đầu nhìn mặt hồ yên tĩnh, rồi lặng lẽ thở dài.

Vẻ mặt u buồn, khí chất mong manh.

Lâm Đại Ngọc có vẻ như đang suy nghĩ đến việc nhảy hồ.

Người bán hàng bỗng cảm thấy lo lắng, nhạy bén nhận ra có điều gì đó bất thường, liền bước tới gần Lộc Nghiên hơn.

"Cô gái à, cô đừng thấy sữa chua của tôi bán đắt mà lo. Tôi ngày nào cũng bị cảnh sát đô thị đuổi, một lần bị họ đuổi là mất sạch tiền kiếm được cả tháng đấy..." Anh ta cười, bắt đầu kể chuyện. "Nhưng mà ai cũng có lúc khó khăn mà, đúng không? Bị đuổi mãi, tuần trước tôi đăng ký tham gia một cuộc thi marathon, cô đoán xem sao? Tôi đạt giải đấy, phần thưởng hơn mười nghìn tệ cơ!"

Hơn mười nghìn tệ.

Lộc Nghiên khẽ giật mình, ánh mắt bỗng hiện lên chút bất ngờ và cảm động.

Người bán hàng lập tức cảm thấy có hy vọng. Điều này nghĩa là gì? Nghĩa là cô đã nhìn thấy một tia sáng của cuộc sống!

Câu chuyện truyền cảm hứng của anh cứ thế tiếp tục, từ những lần bị cảnh sát truy đuổi đến việc phát hiện ra các tổ chức bán hàng đa cấp. Anh ta cố gắng hướng sự chú ý của cô vào những điều tích cực, khuyên nhủ: "Vậy nên chỉ cần vượt qua, không có gì là không thể cả! Cô thử ngắm nhìn khung cảnh xung quanh đi, những hàng cây liễu này, mùa đông qua đi, xuân đến, chúng vẫn xanh tốt biết bao..."

"Xanh mơn mởn."* Lộc Nghiên khẽ thở dài.

*Màu xanh trong tiếng trung ám chỉ bị cắm sừng

Hả?

Lộc Nghiên nhẹ nhàng nói: "Hôm qua, tôi bị người yêu cũ mà tôi quen suốt chín năm cắm sừng."

"......"

"Sáng nay đi làm, tôi bị bếp trưởng đuổi việc." Cô tiếp tục nói: "Buổi trưa về nhà, phát hiện bị trộm vào nhà, cái gì đáng trộm không đáng trộm đều bị lấy sạch."

Tên trộm thật không biết điều, ngay cả chậu hành trên ban công cô trồng để nấu ăn cũng không tha.

“……”

Người bán hàng đứng c.h.ế.t lặng, còn Lộc Nghiên thì khẽ thở dài: “Mới vừa nhớ ra, hôm nay là sinh nhật tôi.”

Những điều không may như những quân domino, lần lượt đổ xuống, tạo nên một bi kịch nhân gian quanh Lộc Nghiên.

.

Mọi chuyện bắt đầu từ đêm qua.

Lộc Nghiên từng là đầu bếp tại một khách sạn hạng sao. Đêm qua, cô nghiên cứu công thức món ăn đến khuya, vừa mới ngủ thì bị cuộc gọi của bạn thân đánh thức, kéo đến trước cửa một khách sạn xem cảnh cắm sừng.

Khi đến nơi, người bạn trai cũ của cô, mà hôm qua còn đang “công tác” ở thành phố khác, đang ôm một người phụ nữ rời khỏi khách sạn. Hai người ôm hôn nhau đắm đuối bên cạnh xe, quên cả việc mở cửa xe sang trọng, đúng lúc Lộc Nghiên bị bạn thân kéo đến.

Đừng nói Lộc Nghiên, ngay cả bạn thân của cô cũng nổi cơn tanh bành: “Bây giờ chưa ngủ với nhau mà đã dám làm thế, nếu sau này thật sự ngủ với nhau thì không biết anh ta sẽ vứt bỏ cậu như thế nào, có thể cắm sừng cả Liên Hợp Quốc đấy! Phó Khải Châu, cái loại chó này!”

Bạn trai cũ của Lộc Nghiên, Phó Khải Châu, là một thiếu gia nổi tiếng ở Hoài Thành.

Anh là mối tình đầu của cô từ cấp ba. Hai người chia tay trước khi vào đại học, một người ở lại trong nước, một người ra nước ngoài. Đến khi Phó Khải Châu du học Mỹ trở về, anh lại theo đuổi Lộc Nghiên kịch liệt suốt một năm, hai người mới quay lại bên nhau.

Phó Khải Châu thường xuyên sống cuộc sống hưởng lạc với đám bạn bè, chơi bài, đua xe đủ kiểu, nhưng lại nổi tiếng là chiều chuộng bạn gái. Trong hai năm qua, anh chưa từng bị dính tin đồn với phụ nữ khác ngoài Lộc Nghiên.

Khi tỏ tình trong biển hoa hồng, anh từng ân cần nói với Lộc Nghiên: “Nghiên Nghiên, chính em đã làm cho anh hiểu được ý nghĩa của cuộc sống, em là ánh dương của anh.”

Hóa ra tình yêu thực sự là một ánh sáng, xanh đến mức làm cô cảm thấy hoang mang.

Sau này Lộc Nghiên mới biết, người phụ nữ mà Phó Khải Châu ôm là con gái của một tập đoàn bất động sản, một chiếc túi của cô ta có thể tương đương với hai ba tháng lương của Lộc Nghiên.

Câu chuyện cổ tích giữa thiếu gia và cô gái bình thường không tồn tại trong thực tế, tình cảm không thể lấp đầy bụng, môn đăng hộ đối mới là kết cục của Phó Thái tử.

Lộc Nghiên không thể chịu đựng nổi, lập tức chia tay ngay tại chỗ, đêm đó về nhà đóng gói mọi thứ Phó Khải Châu tặng và ném ra ngoài, chấm dứt hoàn toàn.

Chìa khóa dự phòng ở nhà cũng là cái mà cô vô tình làm mất lúc đó.

Cuộc sống của cô rơi vào đáy vực.

Chưa hết.

Hôm nay khi đi làm, đội ngũ đầu bếp ở khách sạn của Lộc Nghiên bị cắt giảm nhân sự, cô bị sa thải mà không rõ lý do. Khi thu dọn đồ đạc về nhà, Lộc Nghiên tuyệt vọng phát hiện nhà mình bị trộm, sạch sẽ như một căn phòng trống.

Cuộc sống như thể đang dán biển quảng cáo trước mặt Lộc Nghiên, cầm loa kêu to, pháo nổ rầm rầm thông báo cho cô—

“Cô nghèo kiết xác, cô coi như xong rồi.”

Lại còn có hiệu ứng vang vọng, nghe mãi không dứt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./huou-con-va-vao-tim/chuong-1.html.]

Kết quả là Lộc Nghiên đã đứng bên hồ Hành suy ngẫm hai giờ đồng hồ, vẫn chưa thoát ra được.

.

Bên hồ, du khách đông đúc, tiếng cười nói vui vẻ, nhưng khu vực nhỏ này lại lạ lùng rơi vào sự tĩnh lặng.

Người bán hàng không biết nói gì.

Quá, thảm, thương tâm.

Ai mà không muốn nhảy xuống hồ?

Người sắp nhảy xuống hồ, nghe thấy cũng phải thu lại bước chân, nói với Lộc Nghiên: “Cô cứ tự nhiên.”

Lộc Nghiên nhìn mặt hồ xanh biếc, cảnh sắc hồ và núi, rất xanh, tâm trạng cũng rất xanh.

Lông mi cô rủ xuống, dưới ánh nắng gay gắt, mồ hôi nhỏ từng giọt từ khóe mắt, đôi mắt hạnh long lanh, thật đáng thương.

Cô lại thở dài: “Tôi đã rất lâu mới tìm được nơi này.”

Đột nhiên, bàn tay đang nắm chặt của Lộc Nghiên hướng về lan can đá trắng, bước chân hơi dịch ra phía trước—

Người bán hàng nín thở, chân gập lại, chuẩn bị kéo người—

Ngay lập tức, ánh sáng bạc từ đầu ngón tay của cô trượt ra, lấp lánh dưới ánh nắng, theo đường parabol rơi xuống đáy hồ.

Lộc Nghiên ném một đồng xu vào hồ.

Sau khi ném xong, cô chắp tay, thành tâm cúi đầu: “A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, Chúa phù hộ cho con, mong vận may đến, A-men.”

……

……

Biểu cảm trên mặt người bán hàng thật sự rất buồn cười, động tác ngăn cản dừng lại giữa chừng, ngay khi Lộc Nghiên mở mắt, tay anh cứng đờ, thậm chí còn tạo dáng như bị thoát vị đĩa đệm.

“Hóa ra cô không phải đến để nhảy... mà là để ước nguyện?”

“Đúng vậy.” Lộc Nghiên cảm thấy lạ lẫm.

Người bán hàng còn chưa kịp nói gì, thì ngay lập tức, tai họa ập đến với một tiếng rơi nước lớn!

Lộc Nghiên giật mình, nhìn về phía tiếng động, thì thấy bên kia hồ, nước văng lên cao hai mét, tiếng la hét của đám đông bên kia bờ vang lên liên hồi.

Có phải cô ném đồng xu làm đánh thức quái vật hồ Hành?

Người bán hàng hoảng hốt nói: “Có người nhảy xuống hồ rồi!”

Hồ Hành hai bờ gần nhau, người nhảy xuống đang vật lộn trong nước, nổi lên chìm xuống theo sóng nước, bị cuốn về phía bờ Lộc Nghiên, bên bờ, tiếng hét hoảng loạn vang lên không dứt.

“Chết tiệt, nhanh, nhanh gọi cảnh sát!”

“Nhân viên cứu hộ đâu rồi?! Ai biết bơi, nhanh cứu người đi! Cứu người trước đã!!”

Có người lại nói: “Người không chuyên không dám cứu đâu, còn muốn sống không?”

Mọi người hoảng loạn, tiếng cầu cứu của cô gái rơi nước thỉnh thoảng bị cắt đứt giữa tiếng nước văng tung tóe. Lộc Nghiên nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát, quay đầu nhìn quanh, đang định tìm nhân viên cứu hộ tuần tra gần đó, thì tai lại nghe thấy một tiếng rơi xuống nước khác.

“Trời ơi, lại có người nhảy xuống rồi! Làm sao đây?!!”

Có người không chịu nổi, la lên: “Người ta nhảy xuống cứu người đấy!!”

[Xiaosi]

.

Cảnh tượng hỗn loạn và căng thẳng, người đàn ông cứu người từ phía bờ Lộc Nghiên nhảy xuống, du khách khắp nơi tụ tập về phía cô xem náo nhiệt.

Người đàn ông bơi rất giỏi, tay nghề thành thạo, ôm chặt người từ phía sau, nhanh chóng đưa cổ và lưng người đó về phía bờ.

Cảnh tiếp theo Lộc Nghiên không nhìn thấy, lính cứu hỏa nhanh chóng đến, đám đông ồn ào chen lấn, cô bị đẩy ra ngoài.

Người nhảy hồ hình như là một nữ sinh trung học, đã cãi vã với bố mẹ bên bờ hồ, vì quá tức giận đã nhảy xuống hồ.

Mẹ của nữ sinh nhảy hồ vội vã chạy đến từ bên kia, mắt đỏ ngầu, sợ đến mức đứng không vững, vừa khóc vừa đẩy người trong đám đông để lao vào.

May mắn là người nhảy hồ không gặp nguy hiểm gì.

Trước khi cảnh sát đến, người bán hàng đã nhanh chóng dọn dẹp quầy hàng và rời đi, trước khi đi còn tốt bụng đưa cho Lộc Nghiên một chai sữa chua: "Cô hãy sống tốt, sau này đừng đến đây nữa."

Lộc Nghiên cầm chai sữa chua, vừa suy nghĩ vừa nhấm nháp ống hút, chưa biết nên làm gì tiếp theo.

Vô tình ngẩng đầu lên, cô thấy người đàn ông vừa cứu người đang đi ra từ đám đông. Anh ta không ở lại lâu, chỉ nói vài câu với bố mẹ cô gái, rồi vừa mặc lại chiếc áo T-shirt đen vừa đi ra.

Trước tiên là nhìn thấy vóc dáng cao ráo và thon gọn của người đàn ông.

 

Chiếc áo T-shirt ướt đẫm, dính sát vào cơ bụng và cơ n.g.ự.c của anh, làm nổi rõ những đường nét cơ bắp, lờ mờ hiện ra cơ bụng 6 múi, kéo dài xuống eo.

Dưới vòng eo thon gọn, đôi chân dài và thẳng trong quần thể thao màu xám, ống quần ướt sũng ôm sát vào chân.

Thật sự rất thu hút.

Lộc Nghiên ngừng động tác cắn ống hút, nhìn lên, thấy người đàn ông mặc xong áo T-shirt, dần hiện ra gương mặt anh tuấn. Đôi mắt màu hổ phách nhạt có những vệt nước, dường như những hàng mi dày đã dính nước, ánh sáng phản chiếu trên mắt anh trong ánh mặt trời. Khi anh nhắm mắt, nước từ lông mi rơi xuống như thủy triều rút.

Một cái nhìn thoáng qua.

Lộc Nghiên cảm thấy trái tim mình bỗng rung động.

Mặc dù anh ta chỉ mặc áo T-shirt giản dị, quần thể thao bình thường, đi giày thể thao đơn giản, và một vòng đeo tay bình thường.

Nhìn là biết ngay không phải là một cậu ấm có gia thế hiển hách.

Thật tươi mới, thanh thoát, không giả tạo, và là một người đàn ông đẹp trai.

Tối qua, Lộc Nghiên ôm đầu gối ngồi ở góc giường, lén khóc đến tận khuya, trong lòng chỉ nghĩ rằng—

Cẩu nam nhân, không đáng để tôi quan tâm.*

Chỉ sau một đêm, lúc này nhìn người đàn ông trước mặt, cô bỗng thấy—

Cẩu nam nhân, tôi xứng đáng có được.*

*Chơi chữ:

狗男人:đàn ông tồi

苟男人:người đàn ông cẩu thả, chỉ những người có dáng vẻ lưu manh.

Tất cả các tình tiết trong tiểu thuyết tình cảm hiện lên trong đầu Lộc Nghiên, tạo thành một khởi đầu rực rỡ và hoàn chỉnh.

Từ khi quen với gã bạn trai tồi kia, Lộc Nghiên đã nhiều năm không chủ động làm quen với đàn ông lạ.

Càng đừng nói đến việc xin số WeChat của người khác.

Lộc Nghiên mím môi, vẻ mặt nghiêm trang, như một cô gái trẻ đang mơ mộng về những tình cảm lãng mạn.

"Có phải vừa rồi là anh đã cứu người không?" Khi thấy người đàn ông sắp rời đi, cô gọi to.

Nghe vậy, người đàn ông dừng lại, cách vài bước, đôi mắt hổ phách đẹp nhẹ nhàng nhìn về phía cô.

Tuy nhiên, trước khi Lộc Nghiên kịp nói thêm gì, anh ta đã bình tĩnh mở lời: “Hẹn lần sau.”

“……Gì cơ?”

“Hôm nay không có thời gian để cứu nữa,” như là đang vội, người đàn ông nhìn đồng hồ trên tay, nhíu mày một chút, rồi liếc cô, nói: “Lần sau hãy nhảy hồ.”

Lộc Nghiên: “……”

Loading...