Kẻ Qua Lại Âm Dương Giới (Quá Âm Nhân) - Chương 43: Giọng Nói Trong Chiếc Đinh Quan Tài
Cập nhật lúc: 2025-04-07 15:42:48
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Tần Mặc bừng sáng, không chút do dự đánh lái, đạp hết ga phóng vào làn sương mù dày đặc.
Hơi sương âm lạnh ùa vào mặt. Qua kính chiếu hậu, con đường phía sau đã biến mất, xung quanh chỉ còn một màu trắng xám hỗn độn, như cả thế giới bị cô lập bởi màn sương này.
"Hứa Tình!"
Tần Mặc mở cửa kính gọi lớn, tiếng vang vọng trong sương, nhưng ngoài tiếng gió rít, chỉ còn lại sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Đột nhiên, một bóng đen mặc đồ liệm phất phơ lướt qua đầu xe!
Tần Mặc đạp phanh gấp, thân xe rung lắc dữ dội, lốp xe kêu rít trên mặt đường để lại vệt đen dài năm sáu mét.
Hứa Tình đứng cách đầu xe chưa đầy một thước.
Nàng vẫn là dáng vẻ ấy.
Đôi chân trần thấm đẫm hàn khí, trên người phủ đầy rong rêu mục nát, kẽ móng tay dài chứa đầy bùn đen, thoang thoảng mùi tanh của cá.
Nhưng với Tần Mặc lúc này, Hứa Tình đã trở nên quen thuộc hơn, không còn khiến hắn sợ hãi như lần đầu gặp mặt.
Chỉ có điều khiến hắn băn khoăn: Tại sao Hứa Tình lại chặn đường mình?
Chẳng lẽ mục đích của nàng không phải là đến Nguyên Thông cứu Ninh Tú?
Bên ngoài cửa kính, Hứa Tình lặng lẽ đứng đó, chiếc áo liệm rộng thùng thình phất phơ trong gió, như một bức tượng đen ẩn hiện trong sương.
Tần Mặc sốt ruột: "Hứa Tình, tránh ra, ta có việc gấp phải đến Nguyên Thông."
Hứa Tình hoàn toàn không phản ứng, như thể không nghe thấy lời hắn.
"Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì? Chẳng lẽ thực sự sợ hãi?"
"Nhưng không đúng, nếu thực sự sợ Lý Tử Nhất, lần trước đã không giúp Ngụy Vệ Quốc phá ảo cảnh trong nhà tang lễ, càng không thể chuyên tâm từ đập Lệ Thủy chạy đến đây."
"Nhưng nếu không sợ, sao lại ngăn ta đi?"
Đúng lúc Tần Mặc không đoán được ý đồ của Hứa Tình, nàng động rồi!
Chiếc áo liệm đen nhẹ nhàng lay động, nàng giơ cánh tay thon dài lên, lạnh lùng chỉ về phía trước bên trái.
"Ý nàng là muốn ta nhìn thứ gì đó?"
Tần Mặc nhíu mày, theo hướng nàng chỉ nhìn ra.
Ngay lập tức, hơi thở hắn đột ngột ngưng trệ, đồng tử co rút lại.
"Nguyên Thông... đến rồi?"
Vừa nãy rõ ràng còn trên đường Lâm Giang, sao chớp mắt đã đến Nguyên Thông?
Hơn nữa còn dừng ngay trước nhà Trương Kiến Quốc?
"Nhanh như vậy sao? Nghe nói oan hồn có thể lội nước lên bờ, nhưng chưa từng nghe tốc độ nhanh đến thế!"
Một luồng hàn khí từ lòng bàn chân bốc lên, vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu Tần Mặc.
May thay, Hứa Tình không ghét hắn.
May thay, họ có chung kẻ thù.
Bằng không, dù hắn có tám chân cũng không chạy thoát!
Sương mù dần tan, khung cảnh xung quanh hiện rõ từng chút.
Tần Mặc tắt máy xe, mở cửa bước xuống, gần như chạy nước rút về phía nhà Trương Kiến Quốc.
Ánh nắng xế chiều kéo dài bóng hắn trên mặt đất, không khí vẫn đọng hơi nước do Hứa Tình mang theo.
Vừa chạy, hắn vừa lôi từ túi ra chiếc đinh quan tài - lá bài duy nhất có thể đối phó Lý Tử Nhất lúc này.
Nhưng chạy được một đoạn, hắn chợt nhận ra điều gì đó không ổn.
Lẽ ra, hễ Lý Tử Nhất xuất hiện gần đó, đinh quan tài sẽ tỏa ra hàn khí buốt giá.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ke-qua-lai-am-duong-gioi-qua-am-nhan/chuong-43-giong-noi-trong-chiec-dinh-quan-tai.html.]
Nếu khoảng cách đủ gần, bề mặt đinh còn phát ra ánh sáng huỳnh quang.
Nhưng lúc này, đinh quan tài đúng là đang tỏa hơi lạnh, nhưng không đến mức kinh khủng như khi Lý Tử Nhất ở gần.
Quan trọng hơn, không hề có ánh huỳnh quang.
"Không ổn! Hơi lạnh này có lẽ không phải từ Lý Tử Nhất, mà là từ Hứa Tình phía trước."
Trái tim Tần Mặc đột nhiên thắt lại, bước chân ngừng phắt. Hắn ngẩng đầu lên, hét lớn với bóng đen lơ lửng trên không:
"Hứa Tình, Lý Tử Nhất đã không còn ở đây nữa phải không?"
Nghe tiếng gọi từ phía sau, Hứa Tình dừng lại đột ngột, cứng đờ lơ lửng giữa không trung.
Ánh nắng chiếu xuống người nàng, chiếc áo liệm đen không ngừng rỉ nước, nhỏ giọt xuống đất như vừa bị nhúng xuống giếng sâu.
"Không... tìm thấy..."
Giọng nói khàn đặc chui thẳng vào não Tần Mặc. Ngay lúc đó, một bóng người loạng choạng từ trong sân chạy ra.
Là Trương Tú Anh.
Cô phớt lờ Hứa Tình đang lơ lửng, như hoàn toàn không nhìn thấy, xuyên thẳng qua thân hình nàng, chạy đến trước mặt Tần Mặc.
"Đại diện Tần! Con gái tôi biến mất rồi! Vừa nãy còn trong phòng, cửa đóng then cài, vậy mà giờ biến mất tiêu!"
Giọng Trương Tú Anh khàn đặc như sắp vỡ, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, nước mắt lẫn mồ hôi không ngừng rơi.
"Tôi chỉ có một đứa con này, dù ác quỷ muốn mạng tôi cũng có thể lấy đi, nhưng nó lại nhắm vào con gái tôi!"
Tuyệt vọng trong chốc lát đè nát lý trí Trương Tú Anh. Hai tay cô siết chặt ống tay áo Tần Mặc, quỳ sụp xuống, đầu gối đập mạnh xuống nền đất.
"Đại diện Tần, tôi xin ngài, xin hãy cứu con gái tôi!"
"Tú Anh đừng nóng vội, tôi nhất định sẽ đem Ninh Tú về!"
Nhìn người đồng nghiệp già đi cả chục tuổi trong chốc lát, Tần Mặc cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi xót xa khó tả.
Hôm qua mới mất mẹ, hôm nay con gái lại bị ác quỷ nhập, lúc này cô không còn là nữ cảnh sát mạnh mẽ nữa, mà chỉ là một người mẹ mất con, đang trên bờ vực sụp đổ.
Trong lúc Tần Mặc an ủi Trương Tú Anh, Hứa Tình khẽ rung mình, hóa thành làn hơi nước bay vào nhà Trương Kiến Quốc.
Hơi nước lan tỏa khắp sân, thấm vào từng ngóc ngách trong nhà.
Trên tường, đồ đạc, thiết bị điện, những giọt nước to như hạt đậu từ từ ngưng tụ, cả căn nhà trong chốc lát như bước vào mùa mưa ẩm ướt ngột ngạt.
Thấy Trương Tú Anh đã tạm ổn định, Tần Mặc hỏi:
"Tú Anh, trước khi Ninh Tú biến mất, có chuyện gì kỳ lạ xảy ra với cháu không?"
"Chuyện kỳ lạ?"
Trương Tú Anh gắng nhớ lại, chợt ngẩng đầu lên, giọng khàn đặc:
"Có! Có! Cháu cứ liên tục ngân nga bài hát."
"Bài gì?"
Trương Tú Anh lau nước mắt, hít một hơi sâu, nghẹn ngào hát theo:
"Vòng qua núi... lội qua sông... hoa dại núi Đại Ô nở đầy đồi..."
Giai điệu đứt quãng, như một bài dân ca xưa cũ, mang theo sự ai oán kỳ lạ.
"Núi Đại Ô? Đó là đâu?"
Đúng lúc Tần Mặc đang bối rối, chiếc đinh quan tài trong tay bỗng phát ra ánh huỳnh quang.
Ánh sáng này khác với thứ hàn khí trước đó, giống như bị chiếu bởi tia cực tím.
Tiếp theo, một giọng nói đàn ông lạ hoắc vang lên trong đầu hắn:
"Hướng tây... ba mươi dặm... núi Đại Ô..."