KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 112
Cập nhật lúc: 2025-04-21 07:44:57
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng anh không trực tiếp nói mình đã điều tra được gì, mà dùng ánh mắt trầm lắng sắc bén nhìn chằm chằm vào anh ta và nói: “Nếu để Từ Hi Nhiễm biết cái c.h.ế.t của mẹ cô ấy có liên quan đến anh, anh nghĩ cô ấy còn có thể thân thiết với anh như vậy không?”
Trình Vân Khải gần như tắt máy ghi âm trong túi xách ngay lập tức, anh ta lạnh lùng nhìn Tưởng Dư Hoài: “Ý anh là gì?”
“Tôi nghe Hi Nhiễm kể về tai nạn của mẹ cô ấy, ngày hôm đó, mẹ cô ấy bị một thanh thép từ tầng trên rơi xuống đập trúng, đây vốn dĩ chỉ là một tai nạn, nhưng điều khiến tôi nghi ngờ là, người báo cảnh sát hôm đó lại là bố anh.”
“Có gì lạ ở đây chứ, trước lúc xảy ra chuyện, dì Tần đã gọi điện cho bố tôi, nói bà sẽ đi đâu, sau đó bố tôi không liên lạc được với bà ấy nên đã đi tìm, thấy dì Tần bị đập ngã dưới đất thì gọi điện báo cảnh sát, không có gì lạ ở đây cả.”
“Thật không? Chuyện đã lâu như vậy rồi, mà anh vẫn nhớ rõ như thế.”
Trình Vân Khải đón lấy ánh mắt của anh, điềm nhiên trả lời: “Hôm đó là ngày đau khổ nhất của Hi Nhiễm, sao tôi có thể quên được chứ?”
“Bởi vì hôm đó anh cũng ở đấy, đúng không?” Giọng điệu của Tưởng Dư Hoài nhàn nhạt, nhưng sự hiện hữu của anh khiến những lời anh nói cũng mang theo mấy phần áp bức.
Anh khoanh tay trước ngực, thư thái ung dung, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm vào Trình Vân Khải, thu hết biểu cảm trên mặt anh ta vào đáy mắt, bất chợt một nụ cười hiểu rõ hiện lên trên mặt anh: “Tôi chỉ dò xét một chút thôi mà anh lại căng thẳng thế cơ à?”
Trình Vân Khải siết chặt hai tay buông bên hông, cố hết sức để nói một cách tự nhiên: “Anh nhìn ra được tôi căng thẳng ở chỗ nào?”
Nhưng Tưởng Dư Hoài bỗng nhiên đổi chủ đề: “Anh nói không sai, tất cả những gì anh gặp phải gần đây đều có liên quan đến tôi.”
Sắc mặt Trình Vân Khải tối sầm lại, cuối cùng tên giả nhân giả nghĩa này cũng lộ đuôi rồi. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Quả nhiên là anh, tôi biết ngay là anh sẽ chẳng có ý tốt gì mà.”
“Nhưng như vậy thì sao chứ?”
Anh không còn là dáng vẻ lịch thiệp nhã nhặn như trước nữa, lời khiêu khích thản nhiên, đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm khiến người đàn ông này toát lên vẻ nguy hiểm, không thiện chí. “Anh không sợ tôi nói với cô ấy sao?”
“Anh nghĩ cô ấy sẽ tin sao?”
Trình Vân Khải bị chặn cứng họng, anh ta im lặng, nhưng Tưởng Dư Hoài vẫn tiếp tục nói: “Cô ấy sẽ không tin anh, không phải anh đã thử rồi sao?”
Trình Vân Khải cố đè nén cơn giận, nói: “Cho dù cô ấy có tin hay không thì tôi cũng phải nói với cô ấy, anh là một kẻ đạo đức giả xảo trá thâm hiểm, tôi nói một lần cô ấy không tin thì tôi nói hai lần, nói hai lần cô ấy không tin thì tôi nói ba lần, nói nhiều lần như vậy, tôi không tin cô ấy không nghi ngờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-112.html.]
Tưởng Dư Hoài không để ý lời này, thậm chí sắc mặt anh còn không hề thay đổi: “Anh sẽ không có cơ hội đó đâu.”
“Anh có ý gì?”
“Anh đừng quên rằng, tôi là chồng cô ấy, tôi có rất nhiều cách để cô ấy tránh xa anh, nói không chừng sau này thậm chí anh còn không gặp được cô ấy nữa đâu.”
Lời nói này rõ ràng khiến Trình Vân Khải không thể bình tĩnh được nữa, anh ta ta bước nhanh về phía trước, túm lấy cổ áo của Tưởng Dư Hoài, nghiến răng hỏi anh: “Mẹ kiếp, anh có ý gì?”
Hai người có vóc dáng tương đương nhau, chỉ xét riêng về thể hình thì không bên nào kém hơn đối phương, chỉ khác là so với cơn thịnh nộ của Trình Vân Khải, Tưởng Dư Hoài lại tỏ vẻ bình tĩnh, bị anh ta túm cổ áo, anh cũng không vùng vẫy, cứ thế thản nhiên nhìn anh ta nói: “Tôi muốn làm gì, sau này anh sẽ biết.”
Trình Vân Khải vốn đã kìm nén cơn giận, lúc này đối diện với ánh mắt đầy khiêu khích của Tưởng Dư Hoài, cơn giận đó bùng lên ngùn ngụt, Trình Vân Khải vốn là kẻ háo thắng, anh ta không kìm nén được, đ.ấ.m thẳng một cú vào mặt anh.
Tưởng Dư Hoài thậm chí không nghĩ đến việc né tránh, gánh chịu cú đ.ấ.m đó, nhưng anh không ngờ lại trùng hợp đến thế, anh vừa trúng đòn thì cánh cửa phòng làm việc đột ngột mở ra, thấy Từ Hi Nhiễm đứng ở cửa với vẻ mặt nóng vội.
Trình Vân Khải đánh một cú xong vẫn chưa thỏa mãn, đẩy mạnh Tưởng Dư Hoài ra sau. Mặc dù Tưởng Dư Hoài đeo chân giả trông chẳng khác gì người thường, nhưng dù sao anh cũng thiếu nửa chân, khả năng phối hợp chắc chắn không bằng người bình thường, bị Trình Vân Khải đẩy như vậy, chắc chắn anh không giữ được trọng tâm, ngã là điều tất nhiên.
Từ Hi Nhiễm vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng này, đến nỗi cô đứng ở cửa sững sờ mất vài giây, mãi đến khi Tưởng Dư Hoài ngã xuống đất, cô nghe thấy một tiếng rắc dữ dội. Cô đột ngột tỉnh táo lại, chạy tới với vẻ mặt lo lắng, định đỡ anh dậy nhưng ánh mắt dừng lại ở chiếc chân trái cong vênh méo mó kia, động tác định nâng anh lên của cô khựng lại, vội đổi hướng, vô thức đưa tay sờ vào, thì ra chiếc chân giả đã bị gãy rồi.
Từ Hi Nhiễm sợ đến mắt đỏ hoe: “Anh... Anh không sao chứ?”
Anh khẽ cau mày, điều chỉnh lại hơi thở rồi nói với cô: “Anh không sao.”
Nhưng với dáng vẻ này của anh thì làm sao có thể không sao được, Từ Hi Nhiễm chợt đau lòng không thôi, nhưng nghĩ đến sĩ diện của Tưởng Dư Hoài nên cô không hỏi nhiều. Cô đẩy chiếc ghế xoay trong văn phòng lại gần rồi đỡ Tưởng Dư Hoài ngồi lên đó, sau đấy nhìn sang Trình Vân Khải.
Từ Hi Nhiễm biết tính của Trình Vân Khải, Tưởng Dư Hoài không cho cô xen vào chuyện này nữa, nhưng cô vẫn không yên tâm. Do đó, cô đã xin nghỉ rồi vội vã đến đây, nhưng cô lại không ngờ sự việc còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng của mình.
Trình Vân Khải chưa từng thấy cô có ánh mắt lạnh lẽo như thế, cho dù ngày hôm đó anh ta dẫn Triệu Niệm Gia đến trước mặt cô và nói với cô đó là bạn gái của anh ta.
“Trình Vân Khải, tôi đã nói với anh có chuyện gì thì hãy nói cho rõ ràng rồi phải không? Tại sao lại phải đánh người?”