KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 113
Cập nhật lúc: 2025-04-21 07:44:59
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi đối diện với ánh mắt như vậy của cô, Trình Vân Khải cũng luống cuống: “Em có ơi biết anh ta là người như thế nào không, anh ta đã thừa nhận rồi.”
“Thừa nhận cái gì?”
“Thừa nhận rằng mọi chuyện đều do anh ta làm, anh có bằng chứng.” Anh ta định lấy bút ghi âm ra nhưng bỗng nhớ tới giữa chừng Tưởng Dư Hoài hỏi chuyện mẹ của Từ Hi Nhiễm thì anh ta đã tắt bút ghi âm.
Trình Vân Khải sửng sốt vô cùng, không thể tin được mà nhìn về phía Tưởng Dư Hoài. Lúc này anh ta mới nhận ra, đây chính là cái bẫy mà Tưởng Dư Hoài cố tình giăng ra cho anh ta. Bây giờ anh ta không khỏi hoài nghi, phải chăng anh đã sớm biết anh ta mang theo máy ghi âm, vì vậy cố ý nhắc đến chuyện mẹ của Từ Hi
Nhiễm qua đời, có lẽ anh cũng không biết rõ sự thật cụ thể, chỉ là cố tình thăm dò anh ta. Tuy rằng quả thật năm đó mẹ của Từ Hi Nhiễm là vì tai nạn mà chết, nhưng ít nhiều gì cũng là vì anh ta, nhất thời hoảng loạn nên anh ta vô tình tắt máy ghi âm.
Những lời anh nói với anh ta sau đó cũng là cố ý kích động anh ta, đúng vậy, một người có thể ẩn mình sâu đến vậy, làm sao lại có thể dễ dàng để lộ mình, nhưng vì sao anh lại muốn kích động anh ta?
Trình Vân Khải đã nhanh chóng nhận ra chiếc camera treo trên góc phải của văn phòng, anh muốn kích anh ta ra tay, với chiếc camera kia, sẽ có thể quay lại rõ ràng cảnh anh ta đánh Tưởng Dư Hoài, rồi anh sẽ có đủ cách để Từ Hi Nhiễm nhìn thấy những hình ảnh này.
Vì thế, tất cả những chuyện này đều là Tưởng Dư Hoài cố tình làm.
Tại sao anh lại làm vậy, vì Từ Hi Nhiễm, anh ta không đoán sai điểm này, tất cả mọi chuyện anh làm đều là vì Từ Hi Nhiễm.
Nhưng hình như sự việc còn kịch tính hơn cả dự tính của anh ta, sao Từ Hi Nhiễm lại trùng hợp xuất hiện vào lúc này, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh anh ta đánh Tưởng Dư Hoài.
Trình Vân Khải đột nhiên nhớ lại câu nói của Tưởng Dư Hoài, anh nói: “Tôi có rất nhiều cách để cô ấy tránh xa anh, nói không chừng sau này thậm chí anh còn không gặp được cô ấy nữa đâu."
Trong lòng Trình Vân Khải nhất thời luống cuống rối loạn, anh ta xông về phía Từ Hi Nhiễm nói: “Từ Hi Nhiễm, em đừng bị anh ta lừa, anh ta cố tình, anh ta cố tình chọc tức anh đánh anh ta, anh ta là một thằng khốn, là một thằng khốn kiếp từ đầu tới chân!
Anh ta muốn em tránh xa khỏi anh, tránh xa gia đình anh, anh ta muốn chặt đứt đường lui của em, muốn em hoàn toàn bị anh ta quản thúc ở nhà.”
Từ Hi Nhiễm thật sự không chịu nổi nữa, cô không cách nào quên được cảnh tượng vừa rồi mình nhìn thấy. Tưởng Dư Hoài bị đẩy ngã xuống đất như thế, cô nhớ tới trên bản tin anh luôn trầm ổn hùng hồn, nhớ tới anh đi ra ngoài luôn nổi bật trong đám đông, vậy mà một người như vậy, vừa rồi lại chật vật như thế.
Anh là một người tàn tật, cho dù anh tự tin thế nào, hào phóng đĩnh đạc ra sao vẫn không thể che giấu được sự thật này, anh chỉ cần bị đẩy là ngã gục xuống.
Nhưng anh cũng không muốn bản thân thảm hại như vậy, anh nỗ lực như thế, chính là không muốn bản thân thảm hại như vậy.
Sở dĩ anh để cho Trình Vân Khải đứng ở đây chính là vì cô, bởi vì Trình Vân Khải là bạn của cô nên anh mới bằng lòng cho Trình Vân Khải mặt mũi, nếu không thì ngay cả mặt của anh Trình Vân Khải cũng chẳng gặp được chứ nói gì tới chuyện có cơ hội làm tổn thương anh.
Cô lại nghĩ đến chân giả bị gãy đó, cảm xúc trong lòng dâng trào, vừa áy náy vừa giận dữ, cô không kiềm chế được cơn giận, giơ tay tát vào mặt Trình Vân Khải.
“Anh thật quá đáng, Trình Vân Khải!”
Một tiếng “bốp” giòn vang, rõ ràng vang vọng khắp phòng làm việc, Trình Vân Khải ngây người một lúc lâu không phản ứng lại, mặt nóng rát, nhưng đáy lòng lại lạnh giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-113.html.]
Không biết ngẩn ra bao lâu, anh ta mới xoay khuôn mặt đã bị đánh lệch hướng lại, ánh mắt dừng trên người Từ Hi Nhiễm, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Từ Hi Nhiễm?” Anh ta không chắc chắn mà gọi cô, giọng khàn khàn: “Em đánh anh?”
Từ Hi Nhiễm không hề thấy hối hận, cô chỉ vào cánh cửa: “Anh cút ra ngoài cho tôi.”
Giọng nói lạnh lùng, vô tình.
Trình Vân Khải mở miệng, nhưng lời nói như mắc lại trong cuống họng, một lúc lâu không thốt ra được chữ nào, không biết từ lúc nào đáy mắt anh ta đã nhuốm một màu đỏ sậm.
Vẻ giận dữ trên mặt anh ta lặng lẽ dần tan biến, nỗi đau lan tỏa trong đáy mắt, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
“Ra ngoài!” Từ Hi Nhiễm hét với anh ta.
Trình Vân Khải tức giận vô cùng nhưng lại tự cười giễu một tiếng, anh ta lùi lại một bước, nhắm mắt, nghiến răng, sau đó bỗng quay người bỏ đi.
Lúc này Từ Hi Nhiễm mới đi đến bên cạnh Tưởng Dư Hoài, cô khom người xuống nắm lấy tay anh, hỏi: “Có cần gọi cho bệnh viện không?”
“Không sao, thay chân giả là được.” “Em xin lỗi.”
Nước mắt của Từ Hi Nhiễm không kìm được lăn xuống, Tưởng Dư Hoài dùng lòng bàn tay giúp cô lau đi, nói: “Em xin lỗi về chuyện gì?”
“Là em đưa số điện thoại của A Văn cho Trình Vân Khải, anh cũng vì nể em mới gặp anh ta phải không?”
“Không liên quan đến em, có một số chuyện anh thực sự phải giải thích rõ ràng với anh ta, chỉ là anh không ngờ anh ta quá cố chấp, dù anh nói thế nào anh ta cũng không tin.”
Từ Hi Nhiễm ôm lấy eo anh, áp mặt vào chân anh, cô khịt mũi, nói: “Em xin lỗi.”
“Anh đã bảo là không liên quan đến em rồi mà.” Tưởng Dư Hoài nắm tay cô, bóp nhẹ lòng bàn tay cô, hỏi: “Đau không?”
Từ Hi Nhiễm nín khóc nói: “Không đau.”
Anh lại xoa đầu cô, nói: “Sau này đừng vì anh mà tự đi đánh người nữa, nếu muốn đánh người thì sau lưng em có nhiều người có thể giúp em, hiểu không?”
Cô gật đầu trong vòng tay anh.
Tưởng Dư Hoài lại nói: “Về vụ miếng đất kia, anh đã hỏi rồi, là vấn đề của bên trung gian, đúng là ông ta đã bán đất cho bố của Trình Vân Khải trước, sau đó lại bán cho cổ đông Thiên Hành. Bây giờ bên trung gian đó cuỗm tiền chạy mất, khiến chúng ta đều bị lừa. Anh đã liên lạc với bộ phận pháp chế để khởi kiện ông ta, nếu đòi lại được tiền thì tốt, còn nếu không đòi lại được thì thôi vậy. Anh đã thông báo cho bất động sản Bằng Phi trả lại đất cho bố của Trình Vân Khải, còn về khoản lỗ trung gian, anh sẽ chịu. Về chuyện Trình Vân Khải bị thay thế, mặc dù anh là cổ đông đầu tư Thủy Hằng nhưng bên đó muốn dùng ai, anh thật sự không có quyền quyết định.”
Sau khi nghe những lời này, tâm trạng Từ Hi Nhiễm rất phức tạp. Rõ ràng, anh vô tội nhưng lại vô cớ chịu ấm ức này, thậm chí còn phải gánh chịu khoản lỗ trung gian. Cô nhất thời xót xa không nói nên lời, điều duy nhất cô có thể làm là ôm chặt anh.