KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-04-11 03:52:30
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Hi Nhiễm nhìn anh, anh chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô không nói, lông mày anh nhíu chặt. Không biết là khó chịu không nói ra lời hay là anh đang đắn đo không biết nên để cô nhìn hay không.
“Hãy để tôi giúp anh có được không?” Từ Hi Nhiễm nhỏ giọng giống như đang cầu xin.
Ngón tay đang siết cổ tay cô dần dần buông lỏng. Anh tựa lưng vào sofa, khẽ thở ra một hơi, như đang thoả hiệp vậy. Không còn sự ngăn cản, Từ Hi Nhiễm xắn ống quần của anh lên từng chút một.
Chiếc chân giả của anh không biết được làm bằng chất liệu gì, nhìn vào rất giống chân thật, nhưng xúc cảm hiển nhiên là không giống với chân thật, lạnh lẽo không có độ ấm.
Từ Hi Nhiễm cuộn ống quần lên tận đầu gối mới nhìn thấy chỗ tiếp xúc giữa chân thật và chân giả, cô cẩn thận nhìn kỹ nhưng vẫn không biết làm cách nào để tháo nó ra. Tưởng Dư hoài luôn nhìn chằm chằm vào cô, vốn không định nói, nhưng cô thực sự ngốc đến mức anh không chịu nổi nữa, anh nhắc nhở cô: “Bên trái có van hút*, mở cái van đó ra.”
*van hút: bộ phận giúp đẩy không khí ra ngoài khi đeo chân giả.
Quả nhiên Từ Hi Nhiễm nhìn theo thì thấy van, sau đó làm theo lời anh nói mở cái van đấy ra, chỉ nghe thấy tiếng động rất nhỏ, chỗ liên kết được tháo ra.
Từ Hi Nhiễm cẩn thận bỏ chiếc chân giả sang một bên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cái chân tật của Tưởng Dư Hoài, chỗ từ đầu gối trở xuống bị cụt.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng nhìn thấy cái chân tật không có bắp chân và lòng bàn chân đó Từ Hi Nhiễm vẫn rất kinh ngạc. Tưởng Dư Hoài vẫn luôn biểu hiện giống như người bình thường, thậm chí có lúc anh còn xuất sắc hơn cả người bình thường, hình tượng của anh luôn hoàn hảo như thế, nhưng bây giờ khi nhìn cái chân tật này, cô mới biết anh chẳng hề hoàn hảo không có khuyết điểm như vậy, anh cũng có điểm yếu và chỗ khó xử của riêng mình.
Thậm chí khi nhìn cái chân tàn tật này, cô cảm nhận được kích thích vô cùng lớn, cô không dám tin, vì sao một người như anh lại bị khuyết tật không được đầy đủ như thế, cô cảm thấy bất công thay anh, cô khó chịu đến muốn bật khóc.
Trên cái chân tật còn bọc một lớp vỏ bông, Từ Hi Nhiễm tháo nó xuống, nhìn thấy chỗ phần chân cụt đó bị sưng tấy tím tái, cô mới biết vì sao anh lại khó chịu như thế.
Hốc mắt Từ Hi Nhiễm đỏ ửng, cô hỏi anh: “Vì sao lại như vậy?”
Vẻ mặt anh thản nhiên, chỉ đáp lại một câu đơn giản: “Bị nhiễm trùng.”
Từ Hi Nhiễm nhớ đến tối qua cô còn dẫn anh đi dạo lâu như thế, cô nói: “Nếu đã bị nhiễm trùng vì sao không nghỉ ngơi cho tốt?
Tối qua còn đi dạo lâu như thế.”
“Tôi cho rằng đi dạo một chút cũng không có vấn đề gì lớn.”
Anh nói với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Từ Hi Nhiễm càng áy náy hơn.
Anh đã lấy thuốc bôi ra rồi, Từ Hi Nhiễm nhẫn nhịn sự kích động muốn chảy nước mắt, cô mở thuốc bôi ra, cẩn thận bôi lên cái chân cụt đó.
Cả quá trình anh đều không động đậy, vẻ mặt không có chút thay đổi gì. Từ Hi Nhiễm vẫn quan tâm hỏi một câu: “Đau không?”
Anh không đáp, ánh mắt nhìn về phía cô càng sâu hơn. Từ Hi Nhiễm cố gắng nhẹ tay hơn, sau khi bôi thuốc xong, cô lại xoa bóp nhẹ xung quanh, để cho thuốc bôi càng hấp thụ tốt hơn.
Tay của cô rất mềm, chỗ sưng rất đau, nhưng bị tay cô chạm vào lại có cảm giác tê dại rất rõ ràng, cái cảm giác tê dại này thậm chí có thể lấn át cả cơn đau, tràn vào trong cơ thể anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-57.html.]
Thậm chí lúc mát xa cho anh, ngón tay cô còn cọ vào chân anh, vẻ mặt tập trung, động tác dịu dàng. Giờ phút này cô quỳ bên chân anh, cúi người khẽ xoa bóp chân anh, khiến cho anh có một cảm giác cô vô cùng trận trọng chiếc chân này của anh.
Khiếm khuyết của anh xấu xí đáng sợ như thế, cô lại không hề sợ hãi chút nào, vẫn dịu dàng đối xử với nó.
Cuối cùng anh không nhịn được mà hỏi: “Em không sợ sao?” Cô ngẩng đầu hỏi anh: “Sợ cái gì?”
“Cái chân này xấu xí như thế, em nhìn vào không cảm thấy sợ hãi và ghê tởm à?”
Từ Hi Nhiễm cười với anh: “Có gì phải sợ chứ? Anh Dư Hoài tốt như thế, chút khiếm khuyết đó không thể nào che lấp được sự tốt đẹp của anh.”
Nụ cười của cô rạng rỡ, giống như ánh mặt trời ấm áp tháng Ba, mang theo hơi ấm dịu dàng, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
“Tốt? Em cảm thấy tôi tốt?” “Đương nhiên.”
Tưởng Dư Hoài im lặng không nói tiếp nữa.
Từ Hi Nhiễm đọc hướng dẫn của thuốc bôi, phải bôi hai lần, sau khi cô mát xa cho thuốc ngấm thì lại bôi lần hai. Lần này động tác của cô càng nhẹ nhàng hơn, quẹt thuốc mỡ, dùng đầu ngón tay bôi lên, có chỗ bôi hơi dày một chút, cô thổi nhẹ.
Cô ở khoảng cách gần như thể, hơi nóng từ trong miệng thổi lên cái chân tật của anh, luồng khí nóng từ chỗ đó lan rộng ra khắp nơi, xâm nhập vào tứ chi của anh.
“Có gì phải sợ chứ?”
“Anh Dư Hoài tốt như vậy, chút khiếm khuyết đó không thể nào che lấp được sự tốt đẹp của anh.”
Trái tim anh dần nóng lên.
Từ Hi Nhiễm ấn khẽ, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Đỡ hơn chưa?”
Lần ngẩng đầu này cô mới phát hiện Tưởng Dư Hoài đang nhìn chằm chằm vào cô. Hơn nữa ánh mắt của anh rất kỳ lạ, có một loại cảm giác khiến cho người ta không nhìn rõ được cảm xúc đang che giấu trong ánh mắt, giống như vực sâu thẳm đầy sương mù, nguy hiểm mà lạnh lẽo, cố tình lại có ngọn lửa nhỏ ở bên trong, ngọn lửa nhỏ đó giống như xuyên qua con ngươi sâu thẳm, đốt cháy cơ thể.
Từ Hi Nhiễm bị ánh mắt này của anh làm cho kinh ngạc. Cô lúng túng đứng dậy: “Tôi…”
Tay vừa buông ra thì đột nhiên bị anh nắm lấy, bỗng anh kéo cô về phía trước. Từ Hi Nhiễm không kịp phòng bị, loạng choạng tiến lên phía trước hai bước, động tác của anh đột ngột, cô không khống chế được trọng tâm, cứ như thế không kịp đề phòng ngồi lên đùi anh, cô giật mình theo bản năng muốn đứng dậy, chỉ là một cánh tay mạnh mẽ bỗng ôm lấy cô từ phía sau, anh quấn lấy eo cô ôm về phía trước, trong nháy mắt kéo Từ Hi Nhiễm vào lòng anh.
Ánh mắt hoảng loạn của Từ Hi Nhiễm rơi vào trong con ngươi tăm tối của anh, cô bị dọa đến mức không dám động đậy, cơ thể dần dần cứng ngắc, trái tim không nghe theo sự khống chế mà bắt đầu đập loạn.
Ở khoảng cách gần, hơi thở của anh phả lên mặt cô, nặng nề, nóng bỏng. Anh nghiêng đầu, hơi thở của anh dần dần di chuyển đến bên tai của cô, lúc hơi thở nóng bỏng đó phả vào tai cô, Từ Hi Nhiễm cảm giác trái tim mình đập mạnh giống như sắp vọt ra khỏi cổ họng rồi.
“Đừng quyến rũ tôi.” Anh dán sát vào tai cô, dùng giọng điệu khác lạ nói với cô.