Có phải cô chống cự anh sẽ khiến anh tổn thương không? Có nên nói cho anh biết chỉ là do cô quá ngượng ngùng không nhỉ?
Chuyện Tưởng Dư Hoài và Từ Hi Nhiễm chia phòng ngủ không phải là bí mật gì trong nhà họ Tưởng, cả nhà họ Tưởng đều biết. Việc sắp xếp phòng ở là do thím ba làm. Sau khi sắp xếp xong phòng, thím ba mới tiến đến bên cạnh Thôi Viên, nhỏ giọng hỏi:
“Chị dâu, sao Dư Hoài và Hi Nhiễm lại còn chia phòng ngủ vậy ạ?”
Thôi Viên nói: “Không phải Hi Nhiễm còn nhỏ sao? Chúng nó định đợi Hi Nhiễm tốt nghiệp rồi mới sinh con.”
“Cũng đâu còn nhỏ, đã hai mươi mốt rồi mà nhỉ? Cho dù chưa muốn có con, nhưng… dù sao cũng đã kết hôn…”
“Ôi dào, chúng ta nghĩ nhiều thế làm gì, đám trẻ tụi nó tự biết sắp xếp.”
Vùng thôn quê yên tĩnh một cách lạ thường, nhưng vì chuyện tối qua mà Từ Hi Nhiễm không ngủ được. Cô thức dậy từ rất sớm, sau nhà có một rừng kim quất lớn. Từ Hi Nhiễm thức dậy rồi mặc một chiếc áo khoác lông vũ dày, định ra sau rừng đi dạo, tiện thể hái vài quả kim quất về để nấu trà kim quất uống.
Nhưng Từ Hi Nhiễm không ngờ có người dậy sớm hơn mình, cô vừa vào rừng kim quất chưa đi được bao xa thì ngửi thấy mùi thuốc lá, bước thêm vài bước nữa thì thấy Nguyễn Mịch Vân đang tựa vào một gốc cây kim quất hút thuốc.
Nguyễn Mịch Vân thấy cô, tươi cười chào hỏi: “Chị dâu dậy sớm thế?”
“Ừm, ra hái chút kim quất về.”
Từ Hi Nhiễm đáp một tiếng, định đi sang một bên thì thấy bên ngoài rừng kim quất lại có một người đi tới, là Đinh Nhất Ninh.
Đinh Nhất Ninh xách một cái giỏ trong tay, chắc cũng đến hái kim quất, cô ta vừa đi, vừa quạt tay nói: “Sao chị dâu lại hút thuốc ở đây từ sớm thế?” Thấy ở đây có thêm một người, vẻ mặt Đinh Nhất Ninh lập tức trở nên đầy ẩn ý: “Chị dâu cả cũng ở đây à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-71.html.]
Nguyễn Mịch Vân dập điếu thuốc trên tay nói: “Em đang trong thời gian cho con b.ú thì đừng lại gần quá, cẩn thận em ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá thì Hiên Hiên sẽ không b.ú sữa em nữa.”
Đinh Nhất Ninh hừ một tiếng nói: “Sao chị lại nghĩ cho thằng nhãi Hiên Hiên thế.” Cô ta nói xong, nhìn lướt qua Từ Hi Nhiễm, cười đầy ẩn ý, nói: “Bình thường chị dâu cả vẫn mặc kiểu quần áo này à?”
Từ Hi Nhiễm nhận thấy khi cô ta hỏi câu này thì giọng điệu có phần kỳ lạ, cô không muốn tranh cãi với họ nên nói: “Về quê thì nên giữ ấm là chính.”
“Nói vậy cũng đúng…” Nguyễn Mịch Vân bước lên trước: “Nhưng chị đã gả cho anh cả rồi, làm việc gì cũng phải giữ thể diện cho anh ấy, đừng ra ngoài mà để người ta thấy chị làm anh ấy mất mặt.”
Cô ta nói rất nhẹ nhàng, như thể thực sự đang cố gắng lo lắng cho cô. Nhưng Từ Hi Nhiễm hiểu rõ, cô ta nói những lời này phần nhiều là để chế giễu. Cô không biết hai người này bị làm sao, có vẻ như đang cố ý làm khó cô, nhưng cô tự nhận thấy mình không hề làm gì có lỗi với họ.
Trước kia khi cô còn đi học, họ vẫn bình thường, tuy không thể nói là thân thiết được nhưng vẫn còn có thể hoà thuận với nhau, chỉ là lần này, sau khi cô từ trường về, họ như đang cố tình nhắm vào cô.
Từ Hi Nhiễm cũng không biết làm sao nữa, chẳng lẽ là liên quan đến chuyện bố mẹ cô đến nhà họ Tưởng vay tiền? Nhưng cho dù là vậy thì số tiền đó cũng do Tưởng Dư Hoài chi trả, không liên quan gì đến họ.
Đinh Nhất Ninh che miệng cười nói: “Anh cả vốn là người hào phóng như vậy, bình thường đối xử với chị dâu cả chắc cũng rất tốt, chi phí ăn mặc của chị dâu hẳn là cũng không đến nỗi nào. Nhưng mà chị dâu mặc lên trông cứ như hàng rẻ tiền nên bọn em tưởng chị dâu ăn mặc không đẹp, đến cuối cùng biết đâu lại phát hiện ra em và chị dâu hai không biết nhìn hàng, lo lắng vô ích.”
Nguyễn Mịch Vân nói: “Cũng đúng, nếu đổi thành một người khác mặc thì có lẽ đã khác, chị đã từng thấy Thư Ngữ mặc một bộ đồ may sẵn bình thường mà trông như đồ cao cấp.”
“Chị Thư Ngữ còn cần phải nói về khí chất sao?” “Các cô không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
Từ Hi Nhiễm nói xong thì quay người đi luôn, Đinh Nhất Ninh và Nguyễn Mịch Vân kẻ xướng người họa lại không thấy cô có phản ứng gì, rõ ràng là sức chịu đựng của Từ Hi Nhiễm đã vượt ngoài dự đoán của họ. Cô hoàn toàn không mắc bẫy, hoặc có thể nói rằng cô vốn đã nhát gan nên không dám cãi nhau với họ.
Đinh Nhất Ninh nói với bóng lưng của cô: “Chị dâu, ngày thường cũng phải ăn diện một chút chứ, chị với anh cả cưới nhau lâu thế rồi mà anh ấy vẫn ngủ riêng, nói ra cũng ngại mà.”
Nguyễn Mịch Vân cũng hờ hững bổ sung thêm một câu: “Quả nhiên gà rừng vẫn là gà rừng, mãi mãi không thể thành phượng hoàng được.”
Từ Hi Nhiễm nghe thế thì bước chân khựng lại, cô quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Mịch Vân. Nguyễn Mịch Vân đang dựa vào gốc cây kim quất, trên tay cầm điếu thuốc lá, chưa châm lửa, sương trắng vờn quanh, cô ta nói rất thản nhiên nhưng lời lẽ cũng nhuốm màu lạnh lẽo của sương mù.