Hai vợ chồng nhiệt tình tiếp đón bọn họ, Từ Hi Nhiễm thấy bọn họ bận rộn thì chủ động ra giúp đỡ, dì Viên Mẫn bảo Trình Viên Khải đón tiếp khách cho tốt, Trình Vân Khải miễn cưỡng đáp một tiếng.
Tưởng Dư Hoài ngồi vào sofa, vẻ mặt thoải mái không hề có cảm giác mất tự nhiên. Ánh mắt của Trình Vân Khải lạnh nhạt liếc anh một cái, hỏi: “Anh cũng có hứng thú với bóng đá?”
“Xem gì đều không quan trọng.”
Trình Vân Khải hừm một tiếng, trong lòng nghĩ kẻ tàn tật như anh thì sẽ có hứng thú với bóng đá à?
Từ Hi Nhiễm bận rộn trong phòng bếp, dì Viên Mẫn liếc mắt ra bên ngoài cười nói: “Xem ra còn rất trẻ đó.”
“Thật ra anh ấy cũng không già.”
“Lớn hơn con mười tuổi thôi, cứ nghĩ rằng đứng bên cạnh con sẽ có chênh lệch, bây giờ xem ra lại rất hợp, dù sao cũng không giống như dẫn theo bậc cha chú bên cạnh.”
“Là chân giả à? Lúc đi đường nhìn không khác gì so với người bình thường.” Viên Mẫn nói tiếp: “Gặp được người thật, dì cũng yên tâm.”
Từ Hi Nhiễm hỏi: “Vậy là dì Viên Mẫn rất hài lòng với anh ấy?” “Có thể nói là vậy, chỉ cần đối xử tốt với con là được.”
“Anh ấy luôn đối xử với con rất tốt.”
“Thế thì tốt, có thời gian rảnh dẫn cậu ấy đến trước mộ mẹ con thắp hương, để bà ấy gặp mặt.”
Nghe thấy lời này mũi Từ Hi Nhiễm chua xót, vội đáp lại: “Vâng.”
Hai người ở bên này ăn một bữa cơm rồi rời đi. Viên Mẫn định giữ cô ở lại một tối, bởi vì Viên Mẫn thường đón cô qua đây ở, thế nên nhà họ Trình bên này đặc biệt vì cô làm một phòng. Nhưng nhớ đến bây giờ cô đã kết hôn rồi nên cũng không được thuận tiện, vì thế đành thôi.
Trước khi hai người rời đi, Viên Mẫn bảo Trình Vân Khải tiễn hai người xuống lầu. Lúc đưa hai người xuống thang máy, Trình Vân Khải nói: “Em thật sự muốn đi à? Bố anh mang một đống đồ ăn vặt ở nước ngoài về, có cả socola của Nga em thích ăn nhất, em đi thì một mình anh ăn hết đó.”
“Thế anh ăn một mình nhé.” Từ Hi Nhiễm nói.
Trình Vân Khải sững sờ, lúc lâu sau vẫn không nói nên lời. Anh ta còn nhớ năm ngoái, khi anh ta gọi điện thoại nói với cô rằng anh ta sẽ ăn hết đồ ăn vặt của cô, cô đã lập tức chạy từ nhà cô sang, sống ở nhà anh ta mấy ngày. Một người bảo vệ đồ ăn như thế, bây giờ lại không hề quan tâm đến mấy thứ này.
Dường như thật sự có cái gì đó đã thay đổi, cô kết hôn rồi, không còn là cô bé sẽ tranh giành đồ ăn với anh ta nữa.
Tài xế của Tưởng Dư Hoài lái xe đến, Trình Vân Khải nhìn hai người họ ngồi lên xe, tâm trạng không được vui vẻ.
Ngày 29 tháng Chạp, tổng công ty Thiên Hành chính thức được nghỉ. Tưởng Dư Hoài và Từ Hi Nhiễm cùng quay về quê. Lâm Thư Ngữ và người nhà của cô ấy cũng đến nhà ở quê của nhà họ Tưởng đề chúc Tết. Hai nhà chính thức tụ tập trước năm mới, Từ Hi Nhiễm và người nhà họ Lâm làm quen với nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-89.html.]
Bố của Lâm Thư Ngữ kết hôn hai lần, vợ trước để lại một đứa con trai, thế nên Lâm Thư Ngữ có một anh trai cùng bố khác mẹ.
Theo như truyền thống của người Trung Quốc, tài sản sẽ để lại cho con trai. Ngặt nỗi Lâm Thư Ngữ quá xuất sắc, dưới sự đàn áp của cô ấy, anh trai của cô ấy thậm chí đến miếng thịt mỡ trong nhà cũng không được chia, thế nên hai anh em ngoài mặt nhìn có vẻ hoà hợp, thật ra mối quan hệ không được tốt lắm.
Sau khi ăn xong bữa tối thì đã rất muộn rồi, Từ Hi Nhiễm đi ngủ trước, Tưởng Dư Hoài ở lại phòng khách nói chuyện với người nhà họ Lâm. Lâm Thư Ngữ ngồi ở bên cạnh anh, nói chuyện một lúc, cô ấy nhỏ giọng hỏi anh: “Nghe nói cậu và vợ của cậu ngủ cùng phòng với nhau rồi? Cảm giác tân hôn thế nào?”
“Rất tốt.”
“Xem ra cậu rất hài lòng với cô ấy.”
“Cái này là đương nhiên, cô ấy đáng yêu như thế mà.”
Kiểu người trước giờ luôn điềm tĩnh như Tưởng Dư Hoài rất ít khi để lộ tâm trạng ra bên ngoài, nhưng một khi nhắc đến vợ anh, sự vui vẻ của anh chỉ còn thiếu viết lên mặt mà thôi.
“Tôi còn cho rằng lúc đầu cậu chọn lựa cô ấy là bởi vì A Lan…”
Tưởng Dư Hoài hơi nhíu mày, ánh mắt liếc cô ấy một cái: “Liên quan gì đến cô ta?”
“Không có gì, A Lan biết chuyện cậu kết hôn chưa?”
“Đã rất lâu rồi tôi với cô ta không liên lạc với nhau, cũng không quan tâm đến chuyện của đối phương.”
“Cậu không quan tâm đến cô ấy, không có nghĩa là cô ấy không quan tâm đến cậu, thỉnh thoảng tôi và cô ấy vẫn liên lạc với nhau. Năm ngoái cô ấy ly hôn rồi, thời gian gần đây, lâu lâu cô ấy sẽ bóng gió hỏi chuyện của cậu.”
Tưởng Dư Hoài không nói gì, đối với chuyện này, anh không có phản ứng gì, có thể thấy anh ấy không hề để ý đến chuyện người khác quan tâm đến mình.
“Thế tôi nói với cô ấy cậu đã kết hôn rồi nhé?” “Sao cũng được, cậu muốn nói thì nói.”
Chuyện Tưởng Dư Hoài và Từ Hi Nhiễm ngủ cùng phòng, tất cả mọi người trong nhà họ Tưởng đều biết, thím ba và thím hai trêu Thôi Viên.
“Nói không chừng, Từ Hi Nhiễm vừa tốt nghiệp, bác cả có thể ôm cháu rồi.”
“Còn có nửa năm nữa thôi, bác cả đã chuẩn bị hết mọi thứ cần chuẩn bị chưa?”
Thôi Viên cười nói: “Đôi vợ chồng trẻ tự có sắp xếp của bọn nó, tôi và anh cả của hai thím đều để thuận theo tự nhiên.”