KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-04-16 03:22:26
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đúng lúc hôm nay Từ Hi Nhiễm không có việc gì vì thế đi đến nhà của anh ở Bắc Đằng một chuyến, dùng vân tay mở khoá, đẩy cửa ra nhìn một vòng, không phát hiện ra trong nhà có quà gì. Từ Hi Nhiễm đang định gọi điện cho anh thì nhìn thấy anh từ trong phòng bước ra.

Trong giây phút đó, Từ Hi Nhiễm nghĩ là mình bị hoa mắt, sao anh lại xuất hiện ở đây, cô chớp chớp mắt mấy lần, xác định là anh không sai, cô gần như không cách nào khống chế được mà chạy ngay đến ôm lấy anh.

Cơ thể rắn chắc ấm áp, hơi thở quen thuộc của Tưởng Dư Hoài, đúng là anh rồi, Từ Hi Nhiễm kích động đến hai mắt đỏ ửng.

“Sao anh lại đến đây?” Từ Hi Nhiễm hỏi anh.

Tưởng Dư Hoài ôm lấy cô, nói: “Em nói nhớ anh thì anh đến.”

Trái tim Từ Hi Nhiễm nóng rực, anh bận rộn như thế nhưng lại vì một câu nói nhớ anh của cô mà xuất hiện ở trước mặt cô. Cảm giác được người khác quan tâm như thế này, trước giờ cô chưa từng được trải nghiệm. Bỗng khoé mắt Từ Hi Nhiễm đỏ hoe, cô ôm chặt lấy anh, trong nhất thời không biết nên nói gì.

Bàn tay to lớn của anh đỡ lấy gáy cô, khẽ nói với cô: “Ngẩng đầu lên.”

Từ Hi Nhiễm từ trong n.g.ự.c anh ngẩng đầu lên nhìn anh, tay đang đỡ gáy cô di chuyển đến bên má cô, ngón tay cái của anh chạm vào cằm cô nâng cao mặt cô lên rồi cúi đầu hôn xuống.

Trái tim đập nhanh như bay, cơ thể lập tức nóng bừng, Từ Hi Nhiễm vội vàng nhắm mắt lại. Nụ hôn của anh vừa kéo dài lại vừa cuồng nhiệt, Từ Hi Nhiễm cố gắng hết sức vụng về đáp lại anh.

Nụ hôn kịch liệt kéo dài một lúc lâu mới dừng lại, anh bế cô đặt lên tủ gần đó. Bộ vest chỉnh tề và phẳng phiu trên người anh bị anh cởi ra vứt sang một bên. Anh kéo cà vạt lỏng ra một chút rồi nói với cô: “Còn lại giao cho em đó.”

Hai má Từ Hi Nhiễm nóng bỏng, vươn tay giúp anh cởi ra, nhưng cô không có kinh nghiệm, không cẩn thận đã siết chặt cái cà vạt anh vừa tháo lỏng, anh nhíu mày nói: “Muốn goá chồng à?”

Từ Hi Nhiễm: “...”

Anh nắm lấy tay cô, móc ngón trỏ của cô vào nút thắt rồi kéo cà vạt ra.

“Cà vạt phải cởi như thế, học được chưa?”

 

Cô đỏ mặt gật đầu.

Cởi được cà vạt rồi, cô bắt đầu cởi cúc áo của anh, chắc là ghét bỏ động tác của cô quá chậm, anh không thể nào nhìn nổi nữa nên anh đã cởi nốt mấy cúc áo còn lại, cởi áo ném sang một bên sau đó nắm tay cô đặt lên n.g.ự.c mình rồi trượt từ n.g.ự.c trượt xuống dưới.

Cơ thể anh rất rắn chắc và cân đối, cảm giác dưới lòng bàn tay rất có tính đàn hồi. Lần đầu tiên cô sờ cơ bắp của anh như vậy, tuy rằng tay hoàn toàn bị anh điều khiển, cô vẫn cảm thấy ngại ngùng, xấu hổ đỏ bừng mặt, hai mắt rưng rưng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-92.html.]

Di chuyển một lúc trên bụng anh, Từ Hi Nhiễm bỗng phát hiện anh còn định nắm tay cô di chuyển xuống phía dưới. Từ Hi Nhiễm giật nảy mình giãy giụa: “Anh Dư Hoài, đừng.”

Anh ấn tay cô lên khoá thắt lưng của anh, nắm ngón tay cô ấn vào khoá, thắt lưng cạch một tiếng được mở ra, sau đó anh ra lệnh: “Tháo nó ra.”

Mặt nhỏ của Từ Hi Nhiễm nóng bỏng, cô đỏ mặt nghe theo lời anh làm. Sau đó cái tủ bị bọn họ chà đạp không ra hình dáng. Từ Hi Nhiễm đã không nhớ nổi mình được anh bế về giường từ lúc nào, chỉ biết đêm nay cô ngủ rất sâu.

Ngày hôm sau, sáng sớm lúc tỉnh dậy cô mơ màng nhìn thấy anh đang ngồi bên cạnh giường đeo chân giả, Từ Hi Nhiễm hỏi anh: “Sáng sớm anh định đi đâu thế?”

“Phải đến công ty chi nhánh mở cuộc họp.” “Sớm như thế à?”

“Đột nhiên anh chạy đến đây, có rất nhiều chuyện bị rối loạn, cuộc họp cũng thay đổi sang họp video call, phải trao đổi với bên tổng công ty một vài việc, tám rưỡi phải có mặt.”

 

Từ Hi Nhiễm còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, vẫn hơi mơ màng, cô dịch lại ôm từ phía sau lưng anh. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng ương bướng bởi vì cô biết có ương bướng cũng không có tác dụng. Cô cũng không biết cách bày tỏ yêu cầu của mình, cũng chẳng biết có phải do chưa tỉnh táo hay là thật sự lưu luyến không nỡ xa anh, cô dùng giọng điệu đáng thương nói với anh: “Muộn một chút rồi hẵng đi được không?”

“Được.” Gần như anh không có chút do dự gì đã đồng ý, sau đó thật sự quay lại giường nằm xuống ôm cô.

Từ Hi Nhiễm chậm rãi tỉnh táo lại, cô bỗng thấy áy náy, bản thân mình quá tuỳ hứng, cô vội nói: “Anh đừng trì hoãn.” Cô liếc nhìn đồng hồ trong phòng, đã hơn tám giờ rồi, từ đây chạy đến công ty chắc phải đến tám rưỡi, lại kéo dài nữa thì muộn mất. Từ Hi Nhiễm nói: “Em nói đùa thôi.”

Anh ôm cô không động đậy: “Anh coi là thật.” “...”

Từ Hi Nhiễm biết anh là người tuân thủ giờ giấc, anh cũng yêu cầu rất cao đối với nhân viên của mình, anh không phải kiểu người tuỳ hứng.

“Anh Dư Hoài, anh mau đi đi, đến muộn thì không hay đâu.” “Cứ để bọn họ đợi đi.”

“...”

“Như thế thì không được hay cho lắm nhỉ?” “Ừ.”

“Thế sao…”

 

“Em giữ anh lại.” Anh vén tóc ở bên tai cô ra sau.

Loading...