Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào - Chương 17: Tôi còn có một chiếc Maserati

Cập nhật lúc: 2024-09-21 21:17:50
Lượt xem: 73

Tay Tô Thời Sơ đang muốn chạm đến tay nắm cửa, nghe thấy lời này, lại xấu hổ muốn tiếp tục giãy dụa: “Ân tổng, không ăn một bữa cũng không có việc gì mà.”

Người đàn ông không nói gì, đầu ngón trỏ không kiên nhẫn gõ lên mặt bàn.

Trong tư liệu ngày hôm qua ghi chép rất rõ ràng, nếu Ân Dĩ Mặc làm động tác nhỏ như vậy, tám chín phần mười là đang muốn tức giận.

Không thể làm gì được, Tô Thời Sơ quay trở lại bàn ăn và ăn xong bữa sáng như một cơn lốc.

Cô nghĩ mình đã đủ nhanh, nhưng khi nhìn đồng hồ, chỉ còn ba mươi phút nữa.

Hiện tại đang là giờ cao điểm, nếu bây giờ cô đi tàu điện ngầm, thì chắc chắn sẽ bị trễ.

Nghĩ đến cô sẽ phải làm công việc không lương trong vòng một tháng này, nội tâm của Tô Thời Sơ phảng phất như có một vạn con ngựa đang chạy qua!

Trong lòng Tô Thời Sơ có chút sốt ruột, không tự chủ được đem chủ ý đánh lên người Ân Dĩ Mặc.

Cảm thấy có tầm mắt nóng rực đang nhìn mình, Ân Dĩ Mặc ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Tô Thời Sơ một cái.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Tô Thời Sơ trong lòng run lên, nhưng vẫn chịu áp lực mở miệng: “Tôi có một yêu cầu, không biết có thích hợp hay không...”

“Không thích hợp.” Ân Dĩ Mặc trực tiếp cự tuyệt, nhấp một ngụm cà phê, mặt mày lãnh đạm mà cao quý.

Muốn hắn ta lái xe đưa cô đi làm? Không có cửa!

Tô Thời Sơ cắn răng, mặc kệ Ân Dĩ Mặc rõ ràng không muốn nghe, ngay lập tức nói: “Cho tôi mượn chìa khóa xe của anh!”

Thì ra, cô ta chỉ muốn mượn xe?

Ân Dĩ Mặc hơi giật mình, sắc mặt tối sầm lại.

“Hiện tại chen lấn trên tàu điện ngầm khẳng định là không kịp rồi, anh cũng không hy vọng ngày đầu tiên tôi đi làm đã bị người ta chỉ trích chứ, nói là tôi dựa vào quan hệ với anh, mới có thể tiến vào Quốc Tế Huy Hoàng?"

Tô Thời Sơ nói rất rõ ràng và hợp lý, còn không quên nhìn kỹ biểu tình của Ân Dĩ Mặc: “Nếu như anh cũng muốn đến công ty, tôi có thể làm tài xế của anh.”

Vốn Ân Dĩ Mặc chuẩn bị cự tuyệt yêu cầu của cô, nhưng khi nghe cô nói muốn lái xe, hắn hừ lạnh một tiếng: “Sinh mệnh rất ngắn ngủi, cô càng không muốn đi đường tắt.”

Tuy rằng nói như vậy nhưng hắn vẫn liếc nhìn người hầu bên cạnh.

Người hầu ngay lập tức hiểu ra, xoay người chuẩn bị đi lấy chìa khóa xe cho Tô Thời Sơ.

Nhìn Ân Dĩ Mặc buông lỏng, Tô Thời Sơ vui mừng khôn xiết, đi theo phía sau người hầu, không quên cúi đầu liên tục nói cảm ơn Ân Dĩ Mặc, thiếu chút nữa dập đầu với hắn để bày tỏ lòng cảm ơn.

Bãi đậu xe.

Tô Thời Sơ vui vẻ tìm được chiếc Cayenne khiêm tốn kia, mở cửa xe, sau đó thuần thục ngồi vào.

Cô hầu như chưa bao giờ chạm vào một chiếc xe sang trọng cao cấp nhưng khiêm tốn như vậy, hai tay cầm vô lăng bọc da, có chút đắc ý.

“Thật không nghĩ tới, bình thường Ân Cẩu lại lái một chiếc xe tốt như vậy! Thật sự là lãng phí.” Tô Thời Sơ nhịn không được lẩm bẩm, liên tục phàn nàn.

Tuy rằng thích chiếc xe này, nhưng cô biết không thể lãng phí thời gian, khởi động động cơ, chân phải chậm rãi đạp chân ga.

Nghe tiếng gầm rú của động cơ, Tô Thời Sơ nhắm mắt lại, trầm mê vào âm thanh toát ra mùi tiền này…

“Tôi còn có một chiếc Maserati, có phải càng lãng phí hay không?”

Tô Thời Sơ: ???

Ngay lúc đó, đại não của cô đông cứng tại chỗ, ánh mắt đều trở nên cứng ngắc, lặng lẽ liếc nhìn qua kính chiếu hậu.

Không biết từ lúc nào, Ân Dĩ Mặc đã ngồi ở hàng ghế sau, đôi mắt đen nhánh và sắc bén đang đối mắt với cô.

Vào lúc này, Tô Thời Sơ rốt cục hiểu được, cái gì gọi là hiện trường án mạng.

“Ân tổng, tôi vừa rồi...”

Nghĩ đến vừa rồi mình mắng Ân Dĩ Mặc là Ân Cẩu, cô cảm thấy có chút tuyệt vọng, chỉ hận không thể đập đầu vào vô lăng bọc da mà chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./khe-uoc-cam-duc-co-vo-ngot-ngao/chuong-17-toi-con-co-mot-chiec-maserati.html.]

“Không cần giải thích, cô ngủ đến mất não rồi.” Thân ảnh tuấn mỹ của Ân Dĩ Mặc mang theo vẻ lạnh lùng, trên mặt nhìn không ra bất kỳ biểu tình gì.

Thấy hắn đang tìm lý do giải thích cho mình, Tô Thời Sơ mạnh mẽ gật đầu: “Đúng đúng đúng, đầu óc tôi vẫn đang ở trên giường, quên mang tới đây, vẫn là Ân tổng suy nghĩ chu toàn.”

“Vẫn còn mười lăm phút trước nữa là muộn giờ.”

Ân Dĩ Mặc dựa vào hàng ghế phía sau, vẻ mặt không phân biệt được vui hay giận, trong giọng nói lộ ra một tia điềm đạm lười biếng.

Nghe vậy, trong lòng Tô Thời Sơ trầm xuống, cũng không quan tâm Ân Dĩ Mặc có báo thù mình chuyện vừa nãy hay không, lập tức hung hăng đạp chân ga.

Kỹ năng lái xe của cô mặc dù không tốt, nhưng cô vẫn đưa hai người họ đến gần phụ cận của Quốc tế Huy Hoàng một cách an toàn.

Tô Thời Sơ cầm vô lăng, đang chuẩn bị lái xe vào bãi đỗ xe, người đàn ông phía sau lại lên tiếng:

“Xuống xe, một mình đi vào công ty.”

Tô Thời Sơ có chút kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng: “Ân tổng, anh nói cái gì?”

“Tránh hiềm nghi.”

Nếu hai người bọn họ cùng nhau vào công ty, phỏng chừng sẽ có không ít lời đàm tiếu.

Ân Dĩ Mặc vốn không có ý định công khai quan hệ hôn nhân giữa hai người bọn họ, vì vậy cái gì có thể tránh thì liền tránh đi.

Bây giờ, Tô Thời Sơ đã nghe hiểu, lập tức mở cửa xe, cúi đầu chào Ân Dĩ Mặc, chạy như bay tới chỗ quẹt thẻ điểm danh ở quầy lễ tân của công ty.

“Chào buổi sáng, Thời Sơ.”

Lúc 8:59, Tô Thời Sơ thành công điểm danh.

Tô Thời Sơ thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, trong mắt còn mang theo niềm vui khi sống sót sau kiếp nạn.

May mắn thật, tiền lương vẫn được bảo toàn.

“Thời Sơ, chào buổi sáng.” Đúng lúc này, một giọng nữ ôn nhu tao nhã truyền tới, Tô Thời Sơ xoay người, nhìn về phía người đang đi tới.

Phương Tịnh Huyên hôm nay vẫn mặc đồng phục chỉnh tề, chiếc váy quấn ngang hông màu xanh đậm phô bày dáng người nóng bỏng gợi cảm của cô. Mái tóc uốn gợn sóng quyến rũ, không biết có phải là do trang điểm kỹ càng hay không mà khí sắc thoạt nhìn đặc biệt tốt.

Ngược lại, Tô Thời Sơ mặc quần dài giản dị, đi một đôi giày thể thao, rất đơn giản.

Khuôn mặt mộc không trang điểm vì dậy muộn, mái tóc dài bồng bềnh rối bù khiến cô trông có chút xấu hổ.

Hai người đứng chung một chỗ với nhau, liền thấy rõ được sự đối lập.

“Cậu chạy đến đây à?” Phương Tịnh Huyên đánh giá Tô Thời Sơ từ trên xuống dưới, vừa định mở miệng, bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa có người đang đi đến bên này, cô ta mím môi, che miệng cười khẽ:

“Có phải không cẩn thận quên đặt đồng hồ báo thức, ngủ quên không?”

“Làm sao có thể chứ, tôi chỉ là đã lâu không vận động, muốn rèn luyện một chút.” Tô Thời Sơ cứng miệng, cô đương nhiên nghe được sự trào phúng trong lời nói của Phương Tịnh Huyên, lập tức phủ nhận.

Phương Tịnh Huyên thờ ơ lắc đầu, không nói gì, chỉ là nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn: “Ân tổng, chào buổi sáng.”

Nghe được xưng hô này, Tô Thời Sơ cũng sửng sốt, quay đầu nhìn qua.

“Ân tổng… Chào buổi sáng.”

Tô Thời Sơ có chút không được tự nhiên, ánh mắt đảo qua đảo lại, không dám nhìn thẳng vào mắt Ân Dĩ Mặc.

Cũng không trách được cô hèn nhát, Ân Dĩ Mặc thật vất vả mới tốt bụng cho cô mượn xe. Thế mà cô lại mở miệng gọi hắn là Ân Cẩu, còn bị hắn nghe rõ ràng, loại tình cảnh xấu hổ này, cho dù cô da mặt có dày đến đâu, cũng không cách nào bình tĩnh giải thích.

Phương Tịnh Huyên chú ý tới Tô Thời Sơ nhát gan cùng sợ hãi, trong lòng càng thêm khinh thường.

Nếu một người như Tô Thời Sơ có thể dễ dàng trở thành thư ký của tổng giám đốc, thì nỗ lực của cô ta trong khoảng thời gian này là cái gì?

Phương Tịnh Huyên tươi cười rạng rỡ, đưa tay lên duyên dáng ưu nhã vuốt lại mái tóc bị rối bên tai một chút, cười nói:

“Hôm nay Thời Sơ đến trễ một chút, tôi đang nói chuyện phiếm với cô ấy, để cô ấy sau này đến công ty sớm một chút mới được.”

 

Loading...