Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 02

Cập nhật lúc: 2024-11-19 08:43:19
Lượt xem: 419

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhiều lần liên tiếp tiếp xúc đều thật hòa hợp, hai vợ chồng lập tức tiến hành thủ tục nhận nuôi với viện trưởng, tối qua họ còn thương lượng cuối tuần này đi khu trung tâm thương mại mua trước vài thứ cho Đoàn Đoàn, chuẩn bị cho việc đón cậu bé về nhà.

Ai mà biết được sáng này viện trưởng gọi điện tới báo, mẹ ruột của Đoàn Đoàn tới viện phúc lợi đón cậu bé về.

Biến cố này làm người của nhà họ Triệu trở tay không kịp, họ lập tức đánh xe chạy tới viện phúc lợi Thiên Sứ Đáng Yêu. Đoàn Đoàn lôi kéo bàn tay hơi lạnh của Phó Vãn, khuôn mặt nhỏ của cậu bé ửng đỏ giới thiệu: "Cô, chú, đây là mẹ của con, là mẹ ruột."

Ba người đánh giá cô gái trẻ nãy giờ chưa từng nói chuyện, nhìn qua cô có vài phần giống với Đoàn Đoàn, cô mặc bộ váy hơi hướng cổ trang dài màu trắng rất thuần tịnh, đứng một nơi cũng toát lên khí chất đạm nhiên, thoát tục.

Triệu Dương nhìn chằm chằm Phó Vãn, có chút hồ nghi.

"Cô thật sự là mẹ ruột của Đoàn Đoàn hả? Nếu các người thân là ba mẹ lại chưa chết, vì sao thằng bé lại bị đưa đến viện phúc lợi?"

Những năm gần đây anh trai và chị dâu mãi nhà họ Triệu không có con, nhiều người quen biết vẫn cho rằng về sau gia sản của nhà họ Triệu đều để lại cho em trai là Triệu Dương kế thừa.

Triệu Dương năm nay 21 tuổi, nhỏ hơn anh trai 15 tuổi, anh ta gần như là được anh trai nuôi lớn nên tình cảm anh em hai người vô cùng tốt.

Triệu Dương cũng đã chịu đủ những kẻ châm ngòi quan hệ gia đình anh ta rồi, mấy ngày trước biết anh trai chị dâu muốn nhận nuôi Đoàn Đoàn, anh ta cũng thật tâm coi đứa bé này trở thành cháu trai tương lai mà đối đãi.

Nay không hiểu sao mà lại vọt ra một bà mẹ ruột, thật sự là quá ngoài ý muốn.

Phó Vãn bình tĩnh dời ánh mắt khỏi người phụ nữ trước mặt, tự nhiên nói: "Mấy năm trước tôi gặp một ít phiền toái, tôi không có cách nào quay lại Ninh Thành."

Lúc mới xuyên đến Thiên cực Huyền môn, không phải Phó Vãn chưa từng tìm kiếm biện pháp trở lại thế giới nguyên bản, rốt cuộc nơi đó có ba mẹ yêu thương cô, còn có em bé cô mới sinh ra nhưng chưa được ôm cái nào, đáng tiếc đều không thành công. 

Sư phụ Vân Hoa Tử từng nói với cô, chỉ có trở thành Địa Tiên mới có cơ duyên mở ra cánh cửa dị giới, nhưng cô thiếu nhân quả thân duyên khó có thể vượt qua lôi kiếp, người nhà đành bị Phó Vãn đặt ở nơi sâu nhất trong nội tâm.

Có chuyện phiền phức không thể trở về?

Triệu Dương dùng vẻ mặt quái dị đánh giá Phó Vãn, sau đó bật thốt lên: "Cô... Từ Miền Bắc trở về?"

Gần nhất Miền Bắc công nghệ cao lại nhiều nhân tài chính là một tin lớn, nghe nói Vân Châu giống như một kho hàng bạo thương, một xe kéo cả trai lẫn gái ở trong nước đi. Nhiều năm nay Phó Vãn bị hạn chế không trở về được, phản ứng đầu tiên của Triệu Dương chính là điều này.

Phó Vãn sửng sốt: …

Miền Bắc? Miền Bắc cái gì cơ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/02.html.]

Cặp vợ chồng đứng một bên khó chịu nhìn Đoàn Đoàn, người phụ nữ nhìn thấy viện trưởng lại đây, không nhịn được mà hỏi Đoàn Đoàn một câu: "Đoàn Đoàn, con thật sự không muốn được cô nhận nuôi sao?"

Phó Vãn bỗng cảm giác được bàn tay mình bị Đoàn Đoàn cầm thật chặt, cô rũ mắt nhìn lại, Đoàn Đoàn ngồi sát người cô, xấu hổ lo lắng nhỏ giọng xin lỗi: "Thực xin lỗi, cô Lý chú Triệu, Đoàn Đoàn muốn ở cùng mẹ." 

Tuy rằng đã sớm đoán được đáp án của Đoàn Đoàn, nhưng trong lòng hai vợ chồng vẫn có chút khó chịu.

Phó Vãn lạnh nhạt nói: "Cho dù tôi không tới đón Đoàn Đoàn, hai người cũng không có cách đưa Đoàn Đoàn rời khỏi viện phúc lợi này để nhận nuôi đâu."

Người của Triệu gia ngắn ra, trong lòng khá kinh ngạc.

Đa số những đứa trẻ của viện phúc lợi đều mang thân mình khiếm khuyết, đứa trẻ khoẻ mạnh lại có giá trị nhan sắc cao giống Đoàn Đoàn như vậy là mười phần tranh đoạt, cơ hồ là không bao lâu sau khi vào viện phúc lợi thì sẽ được nhận nuôi, nhưng Đoàn Đoàn lại bị cưỡng ép ở chỗ này nửa năm.

Ban đầu người của nhà họ Triệu còn tưởng là do vận khí của bọn họ tốt, có duyên phận với Đoàn Đoản.

Thần sắc viện trưởng khẽ biến, anh ta tiến lên vỗ vỗ đầu của Đoàn Đoàn, xen vào nói: "Đoàn Đoàn đi nói lời từ biệt với các bạn thôi, rồi hãy đi với Phó tiểu thư."

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đồng ý, cậu bé nhảy nhót chạy về hướng kí túc xá của viện phúc lợi, chạy vài bước lại quay đầu lại nhìn về phía Phó Vãn, không yên tâm mà ngây ngô nói: "Mẹ đợi Đoàn Đoàn nhé, Đoàn Đoàn lập tức trở về ngay."

Phó Vãn "ừ" một tiếng xem như đồng ý.

Mọi người thu hết thái độ của Đoàn Đoàn vào trong mắt, Triệu tổng đỡ người vợ đang khó chịu của mình bước về phía siêu xe, an ủi nói: "Có lẽ là duyên phận của chúng ta cùng Đoàn Đoàn chưa tới, chúng ta cứ lên xe nghỉ ngơi chút đã." 

Người đàn ông ngồi vào trong xe trần an vợ, nhưng người phụ nữ vẫn nhịn không được nói với Phó Vãn qua cửa sổ: "Tuy rằng chúng tôi không có cơ hội nhận nuôi Đoàn Đoàn, nhưng hai bên vẫn có thể thường xuyên lui tới. Nếu Đoàn Đoàn thiếu cái gì, Phó tiểu thư cứ việc nói với tôi."

Triều Dương nhận được ánh mắt ra hiệu của anh trai, anh ta cũng tính toán lên xe rời khỏi viện phúc lợi, lại bị Phó Vãn phía sau đột ngột gọi lại.

Triệu Dương mang vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Có việc gì sao?"

Cô gái trẻ cao ráo đứng ở nơi đó, khóe miệng giơ lên một độ cong nhạt nhẽo, bình tĩnh mỉm cười nói: "Nghe nói phân bón nhà anh không tồi, nho phát triển rất tốt. Lần sau có thể nhổ vài dây nho cho tôi được không?"

Triệu Dương nhìn khuôn mặt của Phó Vãn, cô tươi cười điềm đạm lại có vẻ xa cách, lại... giống như có chút hiểm ác.

Triệu Dương cảm thấy dường như anh ta đã gặp qua Phó Vãn ở đâu rồi, trong chốc lát nghĩ mãi mà không ra. Anh ta ngây ngốc gật đầu mấy cái, còn quên chưa để lại phương thức liên lạc thì đã leo lên xe rồi.

Loading...