Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 07
Cập nhật lúc: 2024-11-19 15:59:31
Lượt xem: 218
Triệu Dương nuốt nước miếng, cậu ấy lại muốn hái một chùm để ăn tiếp. "Báo Tuyết, sao mày vào đây rồi?" Quản gia nhìn chằm chằm con Samoyed cách đó không xa, quát lớn.
Một con Samoyed có bộ lông màu tuyết trắng, thân hình to béo cong m.ô.n.g lên, hai chân trước điên cuồng đào hố ở một gốc nho.
Đất bị con Samoyed này đào lên bay bụi tứ tung, có vài hạt còn dính lên trên lông của nó, nhìn qua vô cùng bẩn thỉu.
Khuôn viên trồng nho trong nhà không cho chó chạy vào, bởi vì người nhà họ Triệu lo Báo Tuyết sẽ ăn nhằm quả nho.
Triệu Dương lập tức tiến lên muốn xốc báo tuyết thả ra ngoài, nhưng chưa tới gần cậu ấy đã ngửi thấy một mùi hôi thối vô cùng nong dam.
Như thể là, ở dưới nhiệt độ 40 độ cực nóng, hàng trăm hàng ngàn con chuột c.h.ế.t bốc ra mùi tanh tưởi, trong đó còn kèm theo một mùi chua thối nát.
Triệu Dương đột nhiên che mũi lại, đời này của cậu ấy chưa bao giờ ngửi qua mùi nào thối như vậy, thậm chí còn khiến cậu ấy không tự giác được sinh ra sợ hãi.
Sân nhà của nhà họ Triệu rất lớn, ngày trước cũng từng có chó nhỏ mèo nhỏ c.h.ế.t ở trong hoa viên, nhưng mùi lại không giống thế này.
Không hiểu sao Triệu Dương thấy bất an vô cớ.
Báo tuyết lôi ra từ trong hố đất mới đào một bao nilon màu trắng cũ nát, Triệu Dương dùng chân đá đá, bên trong lập tức lăn ra một khối thịt nhỏ hơn cả bàn tay.
Triệu Dương vừa bịt mũi vừa di chuyển lên, đập vào mắt cậu ấy là một t.h.i t.h.ể thai nhi cuộn tròn xám xịt, không biết đã c.h.ế.t bao lâu nhưng Triệu Dương có thể nhìn rõ được hai bàn tay của thai nhi này còn chưa lớn bằng một đồng tiền xu.
Đầu của Triệu Dương am am nỗ tung, cả người cậu ấy đều choáng váng, nhất thời vẫn không hiểu được tại sao hoa viên nhà mình lại có hài cốt của thai nhi.
Bỗng chốc –
Thai nhi vốn đã c.h.ế.t kia mở bừng hai mắt.
Không có đồng tử, đen nhánh vô cùng quỷ dị.
"AI" Triệu Dương thét lên một tiếng chói tai, cậu ấy sợ tới mức ngã đập m.ô.n.g xuống đất, trong nháy mắt áo trắng của cậu bị thấm đẫm mồ hôi.
Trợn mắt?
Triệu Dương run run nhìn lại lần nữa, cái thai c.h.ế.t kia vẫn còn nằm nguyên trong bao nilon, đôi mắt nhắm chặt như đang yên giấc.
"Tiểu Dương, cậu không sao chứ?" Quản gia nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Triệu Dương, gọi điện thoại báo cho Triệu Côn Minh đang làm việc ở thư phòng.
Triệu Côn Minh làm gì còn ngồi nổi nữa? Anh ấy chạy tới nhìn kĩ thứ đồ trong bao nilon, lại nhìn em trai mình ở bên cạnh sắp bị hù c.h.ế.t đến nơi rồi, Triệu Côn Minh cắn răng nói: "Đào... Tất cả chỗ đất này, đào hết lên cho tôi!"
Theo từng tầng đất bị bới tung lên, mùi thối rữa càng ngày càng nồng, một túi, hai túi, ba túi...
Ước chừng có đến tận sáu túi!
Trong mỗi một túi đều bọc một t.h.i t.h.ể của thai nhi, có vài thai nhi tứ chi đã bị đứt đoạn, tất cả chỉ còn lại vài bộ hài cốt cụt tay cụt chân. Rõ ràng đang là ban ngày, ánh mặt trời chói chang vậy mà bọn họ đều phát lạnh cả người, chỉ cảm thấy một màn trước mắt này quá mức quỷ dị.
Triệu Côn Minh lăn lộn ở thương trường anh lừa tôi gạt nhiều năm, cũng chưa bao giờ gặp qua loại chuyện này, sắc mặt anh ấy xanh mét nhìn chằm chằm Triệu Dương: "Sao em phát hiện ra cái này?"
Triệu Dương vội nói: "Là mẹ ruột của Đoàn Đoàn, chính là Phó nữ sĩ ấy, cô ấy nhờ em nhổ hộ cho cô ấy máy loại dây nho."
Đồng tử Triệu Côn Minh co lại, âm thanh hồn hậu bỗng nhiên cao lên: "Làm sao cô ấy biết được nhà chúng ta có trồng nho?" Hai anh em hai mặt nhìn nhau, hàn ý từ lòng bàn chân dọc theo mạch m.á.u khắp cơ thể xông thẳng lên đỉnh đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/07.html.]
Ban đầu khi Phó Vãn nói về chuyện hái dây nho với Triệu Dương, Triệu Dương cũng không cảm thấy có gì không đúng, cậu ấy chỉ nghĩ là Đoàn Đoàn kể lại với cô, rốt cuộc Đoàn Đoàn tiếp xúc với anh chị của cậu ấy rất nhiều lần, nói không chừng là do anh trai chị dâu vì muốn dỗ trẻ nhỏ mà khoe trong nhà trồng rất nhiều nho.
Mà hiện giờ-
Nếu trước nay Triệu Côn Minh chưa từng nói gì với Đoàn Đoàn, Phó Vãn làm sao mà biết được?
Triệu Dương nhìn những cái xác nhỏ bé bốc mùi nằm la liệt trên đất, trong đầu hiện ra thân ảnh thanh lệ thuần tịnh của Phó Văn, cô từng nói phân bón của đám nho nhà cậu ấy không tồi.
Triệu Dương bỗng chốc nhớ tới việc vừa nãy mình ăn liên tục một chuỗi nho, quả nho ngọt như vậy, to như vậy không ngờ đều bị nuôi dưỡng bằng loại phân bón này...
Khuôn mặt điển trai của cậu ấy lập tức biến sắc, dạ dày bỗng nhiên như có sông cuộn biển gầm, cậu ấy không nhịn được nữa, khom lưng nôn khan một trận, như thể hận không thể nôn cả mật xanh mật vàng ra.
"Oẹ."
Cậu ấy đã ăn cái quỷ gì vậy?l Chuyện lớn như việc đào ra sáu túi xác c.h.ế.t trẻ con ở ngay trong vườn nhà mình không có khả năng giấu nổi nữ chủ nhân, sau khi Lý Mỹ Phượng biết được lập tức chạy tới, cô ấy nhìn thấy sáu bao nilon màu trắng nằm đầy đất, trong nháy mắt không khống chế được mà rơi lệ.
Người muốn sinh thì không sinh được, kẻ không muốn có con thì lại liên tục có hết đứa này tới đứa kia.
Triệu Côn Minh đỡ lấy vợ, sắc mặt anh ấy vô cùng khó coi, nói: "Chuyện này nhất định phải báo cảnh sát."
Lý Mỹ Phượng bỗng nhiên hỏi: "Nhưng vì cớ gì xác mấy em bé này lại không bị phân huỷ?"
Vấn đề này vừa đặt ra, rõ ràng lúc này thời tiết gần 40 độ cực nóng, mọi người ở dưới giàn nho lại như rơi vào hầm băng.
Hiện tại nóng bức như thế này, những thai nhi đó đáng lẽ phải bị hư thối đầy giòi bọ rồi, nhưng từng cái chân cái tay đều có thể nhìn rõ được, quả thật là quá mức quỷ dị.
Triệu Dương giống như mèo bị dẫm phải đuôi, cậu ấy duỗi tay bắt lấy ống tay áo của Triệu Côn Minh, cấp bách mà nói thêm: "Anh, em vừa rồi còn thấy một trong số những thai nhi này trừng mắt với em! Thật đó!"
Lúc này lưng của Triệu Côn Minh đã bị mồ hôi lạnh làm ướt một mảng, anh ay banh mặt phẫn nộ quát: "Đừng nói bậy! Nhát định là em bị cảm nắng đến nóng đầu hoa mắt rồi!"
Thai nhi đã c.h.ế.t sao có thể mở mắt được?
Triệu Dương như kiến bò trên chảo nóng, cậu ấy vội vã chuẩn bị chứng minh thì phía sau bỗng truyền đến âm thanh do dự của lão quản gia: "Tôi... tôi hình như cũng nhìn thấy..."
Trong nháy mắt, bốn phía đều hoàn toàn tĩnh lặng.
Nếu chỉ một mình Triệu Dương nhìn thấy thì có thể nói đó là ảo giác, nhưng nếu cả quản gia cũng thấy thì...
Buổi đêm ngày hôm đó, cả nhà không một ai có thể ngủ ngon.
Triệu Dương lại còn nằm mơ thấy ác mộng, trong mộng tất cả đều là trẻ con cười khanh khách vô cùng quái dị.
Chờ cậu ấy tỉnh lại đã mồ hôi lạnh đầy người, cậu ấy tính đi tắm rửa một cái nhưng vừa mới xốc chăn lên đã thấy một bên cổ chân bị xanh tím một vòng, như là bị ai dùng tay bóp.
Triệu Dương hốt hoảng nhớ lại, hình như cậu ấy từng dùng cái chân này đá túi thi thể...
"Á…"
Sáng sớm tinh mơ, Triệu Dương giống như quỷ khóc sói gào chạy vọt tới phòng ngủ của hai vợ chồng Triệu Côn Minh. Hai người bọn họ đã sớm rời giường, thần sắc của Lý Mỹ Phượng thoạt nhìn không được tốt lắm.