Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 14

Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:45:57
Lượt xem: 236

Phó Vãn gõ gõ cửa nhà Dương Chấn Vinh, nhà anh ấy lúc này đang gà bay chó sủa.

Đoá Đoá xoa đôi mắt còn nhập nhèm vì buồn ngủ, một bên khóc thút thít: "Con thỏ của con biến mắt rồi, con không nhìn thấy con thỏ của con, hu hu hu. ."

Dương Chấn Vinh cũng không biết vì sao con thỏ màu hồng kia lại mất tích, tìm khắp ngóc ngách trong nhà cũng không thấy.

Dương Chấn Vinh thấy Phó Vãn thì kinh ngạc hỏi: "Tiểu Phó, mới sáng sớm đã có chuyện gì sao?"

Phó Vãn nói: "Tôi đến để mượn ít giấy màu và bút."

Đoá Đoá học lớp mẫu giáo, ở nhà cô bé chắc sẽ có không ít bút vẽ và giấy màu.

Dương Chấn Vinh cũng không hỏi rõ lý do mà sáng sớm tinh mơ Phó Vãn lại sang mượn mấy thứ này, anh ấy lập tức cằm đồ lại đây, bảy loại giấy màu cùng mấy cái bút. 

Dương Chấn Vinh nghi hoặc hỏi: "Có phải là Đoàn Đoàn muốn vẽ tranh không?"

Phó Vãn lắc đầu: "Là tôi dùng."

Phó Vãn nhìn sang Đoá Đoá, đầu tóc cô bé còn xoã ra bù xù như cái 6 gà, ánh mắt mơ màng như chưa tỉnh ngủ hẳn.

Dương Chấn Vinh giải thích: "Gần đây nhà trẻ cho nghỉ học, để Đoá Đoá nhà một mình thì tôi không yên tâm, tôi định đưa con bé đến chợ thức ăn, đang chuẩn bị buộc tóc cho nó."

Phó Vãn cầm lấy lược ở trên bàn, móc ra một chiếc dây buộc tóc xinh đẹp: "Hay là để tôi buộc cho?"

Cô bé có chút tò mò, mơ mơ màng màng hỏi: "Dì Phó sẽ buộc kiểu tóc nào ạ?"

Lúc ở Thiên cực Huyền môn, Phó Vãn học không ít cách búi tóc, chỉ là không hợp với con nít lắm, cô buộc một kiểu khá đơn giản cho Đoá Đoá.

Cô nhóc ôm gương, liên tục nịnh nọt: "Dì Phó búi tóc thật là đẹp, lợi hại hơn hẳn ba nha!"

Dương Chấn Vinh nói so với kiểu tóc đuôi ngựa mà anh ấy biết buộc thì Phó Vãn giỏi buộc hơn nhiều, Phó Vãn cười nhạt: "Anh Dương, nhớ phải cho Đoá Đoá đeo dây tóc này trong ba ngày."

Dương Chấn Vinh ngắn ra, bỗng nhớ tới hôm qua Phó Vãn cũng nhắc nhở anh ấy đừng cho Đoá Đoá tiếp xúc với thỏ con, nhất thời có chút không hiểu được Phó Vãn.

Cứ cảm thấy cô có chút... thần thần bí bí.

Phó Vãn cũng không nhiều lời, cầm đồ vật mới mượn rời khỏi phòng của Dương Chấn Vinh.

Phó Vãn dừng lại ở cửa ban công của tầng lầu, lấy ra một tờ giấy màu đỏ thẫm, dùng bút chì vẽ thành một lá bùa.

Dù sao Phó Vãn cũng bị thương do lôi kiếp, vẽ bùa chú ở trong không trung sẽ khá khó khăn, cô chỉ có thể dựa vào vật thật.

Cô đứng ở chỗ có gió trên ban công, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy lá bùa mới vẽ, ném vào không trung.

"Đổi vật cách không."

Trên mặt cô gái trẻ vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt, bình tĩnh, khóe môi hơi cong lên, càng tăng thêm vẻ nham hiểm.

Lấy đức báo oán? Không, Phó Vãn chỉ thích có thù thì phải báo thù.

Đơn giản là cô chỉ muốn ăn quả nho do nhà họ Triệu trồng mà thôi.

Đêm nay người của nhà họ Triệu ngủ vô cùng ngon giấc, không còn gặp hết ác mộng này đến ác mộng khác như tối hôm qua, cứ như là chưa từng xảy ra.

Triệu Dương ừ một tiếng, mở cốp xe kiểm tra quà tặng.

Quà mà bọn họ chuẩn bị là mấy món đồ chơi trẻ con cùng mấy bộ quần áo cho trẻ sơ sinh, tất nhiên là không thể thiếu bao lì xì rồi.

Triệu Dương xác định mọi thứ đều ổn rồi đóng cốp xe lại.

Vốn dĩ định bước lên xe, nhưng cuối cùng cậu ấy lại đổi ý, nói: "Em tự đi xe của mình cũng được."

Từ sau ngày bạn thân Tiết Định Khôn bị tai nạn đến giờ, Triệu Côn Minh vẫn không nguyện ý cho cậu ấy tự lái xe.

Sau khi gặp Phó Vãn vào tối qua, Triệu Dương cảm thấy mình như được sống lại vậy, lái xe một mình cũng không gặp phải chuyện gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/14.html.]

Hai chiếc xe của nhà họ Triệu, một trước một sau lái tới khách sạn tổ chức tiệc đầy tháng, dọc đường đi đều vô cùng thuận lợi.

Triệu Dương xuống xe, vừa mới đưa chìa khoá xe cho bảo vệ ở bãi giữ xe, thì nhận được tin nhắn Wechat của Phó Vãn.

[Là Văn Vẫn đây: Nói cho ba mẹ của Tiết Định Khôn, con trai bọn họ ăn cơm bá vương.]

Triệu Dương: "..."

Há?

Tiết Định Khôn ăn... cơm bá vương? Triệu Dương không thể tin nổi.

Ở trong vòng của bọn họ, Tiết Định Khôn được xem là đại ca một phương, Triệu Dương thường xuyên bị anh trai quản chặt tài chính, nhiều lúc khổ vô cùng, nhưng Tiết Định Khôn lại không bị.

Triệu Dương gần như không tưởng tượng được Tiết Định Khôn sẽ ăn cơm bá vương.

Thời buổi bây giờ làm gì có công dân tuân thủ pháp luật nào sẽ làm ra chuyện thiếu đạo đức này?

Triệu Dương đi theo anh chị mình vào sảnh chính của phòng tiệc, theo sau là mấy người bảo tiêu đang câm lễ vật trên tay.

Triệu Dương vừa đi vừa vuốt cằm, nảy ra một suy đoán đáng SỢ.

Chẳng lẽ chỉ vì Tiết Định Khôn chơi trò kích thích là ăn cơm bá vương, vì vậy sau đó cậu ấy mới bị tai nạn giao thông chỉ vì làm chuyện thiếu đạo đức này?

Hình như... cũng không phải là không có lý...

Quả nhiên thời buổi này nhất định không được làm chuyện trái với lương tâm.

Đợi chút... Vì sao Phó Vãn lại biết bạn thân của cậu ấy tên Tiết Định Khôn?

Triệu Dương nhớ rõ ràng, bản thân mình chưa từng nói tên của Tiết Định Khôn cho Phó Vãn.

Có điều tên Wechat của Phó đại sư thật sự làm Triệu Dương cảm thấy kinh ngạc, cái tên [là Vãn Vãn đây] đáng yêu như vậy không phủ hợp lắm với khí chất lạnh lùng của Phó đầu bếp.

Đang muốn mở xem vòng bạn bè của Phó Vãn, cậu ấy đã đi vào bên trong buổi tiệc rồi.

Bạn thân của Lý Mỹ Phượng - Trần Lệ tràn đầy ý cười trên mặt, bên cạnh có một bé gái xinh xắn dễ thương đang đẩy chiếc xe nôi.

Rất rõ ràng, hôm nay là tiệc đầy tháng của bé trai nằm trong nôi- con trai nhỏ của Trần Lệ.

Hai nhà có quan hệ rất tốt, cho nên con gái lớn đã nhận Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng làm ba mẹ nuôi, đi đi về về giữa hai nhà. Trong lòng Lý Mỹ Phượng vô cùng hâm mộ, cô ấy sờ sờ đầu của con gái lớn, kéo tay chồng mình chào hỏi bọn họ: "Lệ Lệ, chúc mừng cậu nhé, sau này cậu có một đôi nam nữ song toàn rồi."

Trần Lệ bật thốt lên: "Ít nhiều cũng nhờ vào hai người."

Nếu là ngày thường thì bọn họ cũng không cảm thấy câu nói này có gì kì lạ, nhưng tối qua Phó Vãn nói ra chuyện hồn trận "mượn thai", ba người nhà họ Triệu nghe được thấy có chút quái dị.

Triệu Lệ nhanh chóng nói thêm: "Ý mình là, ít nhiều cũng nhờ vào hai người thường ngày đều quan tâm đến mình ấy mà, nào vào bên trong đi, vào bên trong. Kính Nghiệp đang tiếp khách ở trong đó."

Đàm Kính Nghiệp chính là chồng của Trần Lệ.

Thần sắc của Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng hơi mất tự nhiên, đưa bao lì xì ra tặng.

"Á."

Phía sau bỗng truyền đến tiếng kêu rất nhỏ.

Triệu Dương quay đầu lại xem xét, phát hiện nơi phát ra âm thanh vừa nãy là ở chỗ bảo tiêu nhà mình, trong lòng cậu ấy có chút kinh ngạc.

Mấy bảo tiêu này đều là người trầm ổn, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Bảo tiêu đi đầu tiến lên phía trước, nhỏ giọng thì thầm: "Cậu chủ, thùng quà tặng vừa mới động đậy, hình như bên trong là... vật sống."

Triệu Dương trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng răn dạy: "Nói hươu nói vượn."

Trước lúc xuất phát cậu ấy đã tự mình kiểm tra thùng giấy, bên trong vẫn là mấy món đồ chơi trẻ con cùng vài bộ quần áo trẻ sơ sinh.

Loading...