Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 31
Cập nhật lúc: 2025-02-13 17:16:36
Lượt xem: 49
Phó Vãn đưa chảo cho Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn nhấc nó lên, cảm thấy nó không hề công kênh, Đoàn Đoàn cười tít mắt: "Mẹ, Đoàn Đoàn dùng chảo này nấu cơm cho mẹ ăn."
Phó Vãn kinh ngạc nhìn cậu bé, Đoàn Đoàn dùng ánh mắt chờ mong nhìn Phó Vãn rồi nhỏ giọng nói: "Con muốn ăn cơm cùng mẹ!"
Mẹ vẫn luôn không ăn cơm, Đoàn Đoàn vô cùng lo lắng, luôn sợ Phó Vãn bị c.h.ế.t đói.
Vốn dĩ Phó Vãn định giải thích rằng mình tịch cốc, nhưng khi thấy ánh mắt lo lắng của Đoàn Đoàn thì cô lại sờ sờ đầu Đoàn Đoàn: "Được."
Hệ thống mỹ thực: [Không phải, ký chủ, dụng cụ làm bếp là để cho cô dùng mà.]
"Tiểu Dương, cháu... cháu nói Triệu tổng không thể sinh con là bởi vì Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ? Người giúp đỡ làm chuyện thất đức kia là Trần thiên sư của bọn họ?" Tiết Quốc Thịnh nghe mà thấy vô cùng khiếp sợ, giống như nghe tiểu thuyết kinh dị vậy.
Bà Tiết mắng: "Cả nhà này cũng quá thất đức! Bây giờ còn lừa Định Khôn nhà chúng ta, bọn họ cũng không sợ xuống địa ngục rồi bị ném vào chảo dầu chiên. Nhà chúng ta cũng không thù oán với bọn họ mà."
Bởi vì đầu bếp Phó để cho ba mẹ Tiết Định Khôn đến nhà họ Triệu vào đêm làm pháp sự, Triệu Dương sợ bọn họ không biết chuyện gì rồi phạm sai lầm, vì thế sau khi uống thuốc hạ sốt xong thì cậu ấy đã kể lại chuyện xảy ra trong nhà vào mấy ngày gân đây.
Triệu Dương suy nghĩ một chút, suy đoán: "Cháu nghĩ rằng có lẽ Trần thiên sư mang Định Khôn đi vì chuyện này có liên quan đến chuyện nhà cháu."
Hai vợ chồng ủ rũ thở dài, ai bảo bọn họ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Không chỉ liên lụy đến con trai mình mà còn có thể ảnh hưởng đến chuyện nhà họ Triệu.
Tiết Quốc Thịnh lau nước mắt, trịnh trọng hỏi: "Vậy đầu bếp Phó có nói là cần chuẩn bị thứ gì để làm pháp sự nhà cháu không?"
Triệu Dương lắc đầu: "Đầu bếp Phó không nói, chỉ bảo chuẩn bị bảy chiếc xe đen, biển số bắt đầu bằng số 7, kết thúc bằng số 4. Anh cháu đã đi tìm, nhưng sợ là không kịp."
Tiết Quốc Thịnh lập tức nói: "Yên tâm, để chú hỗ trợ."
Còn về phần con trai, hai vợ chồng cảm thấy có chút lo lắng quay đầu nhìn lại, chỉ có thể để quản gia trong nhà đến trông coi…
Ban đêm, màn trời đen kịt như mực, mây đen dày đặc, ngay cả một ngôi sao cũng không thấy được.
Cư dân trong khu tái định cư phần lớn là người già. Họ đi ngủ rất sớm nên khu dân cư rất yên tĩnh.
Nhân viên bảo vệ ở cổng đang chợp mắt thì đột nhiên thấy có đèn xe chiếu sáng, bảy chiếc xe màu đen đang tiến vào trong khu dân cư, biển số xe của chiếc nào cũng bắt đầu bằng số 7, kết thúc bằng số 4.
Đoàn Đoàn hăng hái ghé vào cửa sổ, nói: "Mẹ, anh Tiểu Dương đến rồi."
Phó Vãn "Ừ" một tiếng: "Chuẩn bị xuất phát, con mang cả chảo theo."
Hệ thống mỹ thực: [...]
Hệ thống thấy rất mơ hồ, đây... đây là định đi nấu cơm à?
Triệu Dương tới đón bọn họ, Phó Vãn dẫn Đoàn Đoàn tới cửa thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen, nói: "Chúng tôi không lên xe nữa."
Chắc là cậu ấy không biết cô cần xe để làm gì.
Triệu Dương sửng sốt, hả? Không lên xe?
Triệu Dương gãi gãi đầu: "Vậy tôi gọi xe khác cho đầu bếp nhé, hay là để tôi gọi DiDi."
Phó Vãn nói một câu "Không cần" rồi dắt Đoàn Đoàn đi vào đêm tối.
Triệu Dương cũng không dám nghi ngờ hành động quái dị của Phó Vãn, cậu ấy ngồi trên xe, nói: "Đầu bếp Phó, tôi đợi hai người ở nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/31.html.]
Bàn tay hơi lạnh lẽo của Phó Vãn nắm chặt lấy tay Đoàn Đoàn, cậu bé bước đi như thường lệ nhưng lại thấy có điều gì đó bất thường.
Cảnh đường phố chung quanh nhanh chóng tụt lại phía sau như một bộ phim tua ngược, nhanh đến mức cậu bé khó có thể nhìn rõ.
Lúc ngẩng đầu lên, Đoàn Đoàn nhìn thấy một tòa nhà giống như cung điện trước mặt, há to miệng: "Oa, đẹp quá."
Phó Vãn dẫn theo Đoàn Đoàn đi vào, mấy người đang ngồi chờ trong nhà lập tức thấy hai người, vội vàng nghênh đón.
Đây là lần đầu tiên bà Tiết gặp Phó Vãn, mặc dù đã nghe chồng mình nói rằng Phó Vãn cực kỳ trẻ tuổi, nhưng khi nhìn thấy thì vẫn vô cùng kinh ngạc.
Cô mặc một chiếc váy trắng cổ điển, tóc dài xõa xuống vai, khuôn mặt xinh đẹp thoát tục, nếu không nói đến khí chất, thì cô giống như một cô gái trẻ tuổi vừa mới bước vào sân trường đại học.
Lý Mỹ Phượng chào hỏi xong thì căng thẳng nói: "Đầu bếp Phó, Nguyệt Nhi nói rằng Trần thiên sư đã ôm em trai mình đi mắt, tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó."
Sáng nay Đàm Kinh Nghiệp đã qua đời, Trần Lệ điên rồi, em trai thì lại bị người ta ôm đi mắt, hai vợ chồng họ lo lắng Đàm Nguyệt Nhi còn nhỏ không chịu đựng được, sau khi suy nghĩ một hồi thì vẫn đón Đàm Nguyệt Nhi về nhà ở tạm.
Lúc này cô ấy đã ngủ.
Vẻ mặt Phó Vãn rất bình tĩnh, thấy vậy thì mọi người mới thấy yên tâm hơn một chút. Triệu Côn Minh liên tục nhìn về phía sau rồi mắng một câu: "Triệu Dương lại làm gì vậy, sao còn chưa vào?"
Đoàn Đoàn khiêng chảo, ngoan ngoãn nói: "Chú Triệu, cháu và mẹ đi bộ tới."
Sắc mặt Triệu Côn Minh lập tức trở nên rất khó coi, em trai mình đúng là không hiểu chuyện, bảo là lái xe đi đón đầu bếp Phó, kết quả là lại để cho hai mẹ con họ đi bộ tới.
Trên đường xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Lúc đang nghỉ nghe thấy tiếng đoàn xe đậu ở cửa, không lâu sau thì nghe thấy tiếng bước chân của Triệu Dương. Người còn chưa vào mà giọng nói đã vào trước: "Anh trai chị dâu, đều bếp Phó dẫn Đoàn Đoàn đi bộ tới chứ không ngồi xe của em, có lẽ là phải chờ họ một lát... Đầu bếp Phó?"
Triệu Dương ngơ ngác nhìn Phó Vãn đang ngồi ở phòng khách uống trà.
Không, không đúng.
Cậu ấy lái xe về mà còn không nhanh bằng hai người họ à?
Vừa rồi Phó Vãn đã dùng thuật đi nhanh.
Mọi người âm thầm cảm thấy kinh sợ, ánh mắt nhìn về phía Phó Vãn lại càng tràn ngập sự kính trọng.
Bà Tiết cố nén nước mắt, thành khẩn xin lỗi Phó Vãn: "Phó đại sư, xin cô giúp Định Khôn chúng tôi, đây đều là lỗi của tôi."
Phó Vãn ngước mắt nhìn, không nói gì.
Đồng hồ trong phòng hiển thị đã đến 23 giờ 45 phút, Phó Vãn đứng dậy đi ra ngoài. Mọi người thấy thế thì giật mình, vội vàng đuổi theo.
Phó Vãn đi vòng qua những tòa nhà thấp và đi thẳng vào vườn nho của nhà họ Triệu.
Một cơn ớn lạnh thấu xương ập đến từ mọi hướng, lạnh đến mức bọn họ chỉ có thể đứng sát vào nhau, tim đập hồi hộp nhưng lại không dám tùy tiện phát ra âm thanh.
Phó Vãn ngửa đầu nhìn giàn nho trong vườn, quả nào cũng to tròn căng mọng. Bởi vì hai ngày này nhà họ Triệu đều không đến hái nên có những quả rụng trên mặt đất, nước văng khắp nơi, cả vườn tràn ngập mùi nho.
Phó Vãn cảm thấy có lẽ Đoàn Đoàn sẽ thích ăn nho.
Cô là một người mẹ vô cùng quan tâm đến chế độ dinh dưỡng của con trai. Ngay trong hố kia có rất nhiều túi đựng t.h.i t.h.ể màu trắng, cho dù đứng trong bóng đêm cũng cực kỳ dễ thấy, nùi thối rữa lẫn với mùi lên men của nho kinh tởm đến mức khiến người ta buồn nôn.
Phó Vãn bảo Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng đứng ở hai hướng dưới vườn nho, hai người đều không dám không nghe, lập tức làm theo.
Chỉ có phá Trận Lục Tử Hồn này, nhà họ Triệu bọn họ mới có thể sống thật tốt.