Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 35

Cập nhật lúc: 2025-02-13 17:18:57
Lượt xem: 46

Đàm Nguyệt Nhi lấy hết can đảm bước tới, sợ hãi nhìn về phía Quỷ Môn kia: "Tôi phải làm như thế nào? Đến... Đến miếu Thành Hoàng luôn sao?

Trần Giang Lâm gào thét, tiếng gào thét đó vừa giống như đang nhắc nhở lại cũng giống như là đang đe dọa: "Nếu để người sống cáo trạng, người đó sẽ bị bệnh nặng và giảm dương thọ, cô muốn c.h.ế.t sớm sao?"

Sở dĩ ông ta chỉ mang Thiên Bảo đi, một mặt là vì đó là con trai của ông ta và Trần Lệ, mặt khác là vì Thiên Bảo còn nhỏ không biết gì nên có khả năng sẽ bị người ta mang đi cáo trạng thay, nhưng Đàm Nguyệt Nhi đã là học sinh lớp 10, cô ấy biết suy nghĩ lợi và hại để bảo vệ bản thân.

Hy sinh bản thân chỉ vì mấy nghiệt chướng còn chưa thấy mặt mũi? Chắc là sẽ không có ai làm việc đó đúng không?

Vẻ mặt Đàm Nguyệt Nhi rất kích động.

Cô ấy tận mắt nhìn thấy Đàm Kính Nghiệp tự đ.â.m mình hơn mười nhát dao, cả người toàn là máu, vậy nên cô ấy còn sợ c.h.ế.t hơn trước.

Cô ấy cũng chỉ là một cô gái vừa mới lên lớp 10 mà thôi. Chỉ trong một đêm, ba c.h.ế.t mẹ điên, cô ấy không có chỗ dựa.

Lòng can đảm vừa rồi bỗng nhiên yếu đi.

Nhưng vào lúc này, trong bầu trời đêm lạnh lẽo có một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: "Có tôi đây, đừng sợ."

Giọng nói này!

Nhẹ như gió, trong như suối.

Sự hoảng sợ trong mắt Đàm Nguyệt Nhi dần dần biến mất, cô ấy nhìn về phía chủ nhân của giọng nói kia, là Phó Vãn.

Chủ nhân của giọng nói kia lại nói: "Còn cáo trạng thay không?

Khi nhìn vào ánh mắt đối diện, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh và thương xót nhân gian của Phó Vãn, Đàm Nguyệt Nhi nắm chặt nắm tay, ánh mắt chứa sợ hãi đã trở nên bình tĩnh hơn, một lúc lâu sau cô ấy nói:

"Cáo trạng!"

Mặc dù là con gái lớn của nhà họ Đàm, nhưng không ai biết rằng mấy năm nay cô ấy cũng phải chịu nhiều đau khổ.

Cô ấy muốn cáo trạng.

Vì em gái ruột, cũng vì chính mình.

Phó Vãn lấy một tờ giấy màu đen thật lớn ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy tờ giấy rồi ném lên không trung.

Giấy màu cũng không hề rơi xuống theo gió, mà lại bị gió lạnh thổi bay lơ lửng giữa không trung, những đứa trẻ kia tranh nhau lao về phía tờ giấy màu đen.

Đây đã không còn là giấy, mà là công cụ duy nhất có thể hóa giải oán khí của chúng!

Trên tờ giấy màu đen dần dần hiện ra từng phù văn có hình thù giống như con kiến, chúng hiện lên nhanh chóng, vô cùng rồi loạn, thay đổi loạn xạ.

Những nỗi khốn cùng và thống khổ của chúng đều được viết ra trên giấy, mỗi chữ đều là nước mắt và m.á.u của chúng.

Cuối cùng cũng có người hiểu được chúng rồi, chị gái hiểu nỗi đau của chúng.

Đoàn Đoàn nghiêng đầu nhìn, sau đó lại phát hiện cậu nhóc nhìn không hiểu.

Đoàn Đoàn thấy có chút xấu hồ, cậu bé đã năm tuổi, nhưng vẫn còn chưa biết nhiều chữ. Nghe nói các bạn nhỏ đi nhà trẻ học nhận biết chữ, Đoàn Đoàn cảm thấy có chút hâm mộ.

Đoàn Đoàn không hiểu, mà đám người trưởng thành như Triệu Dương cũng không hiểu.

Hệ thống mỹ thực nhảy ra nói: [Trên đó viết gì vậy? Tôi từng dẫn dắt rất nhiều ký chủ ở nhiều thế giới, có ở nước ngoài, có ở cổ đại, còn có cả ký chủ buôn bán mỹ thực ở thế giới nguyên thủy, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại chữ này.]

Phó Vãn: "Minh văn."

Hệ thống mỹ thực: [...]

Sợ rồi, chuồn thôi.

Tờ giấy đen từ từ rơi xuống từ trên không và rơi vào tay Đàm Nguyệt Nhi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/35.html.]

Giấy đen chữ đỏ, mỗi chữ đều được viết bằng máu.

Lẽ ra cô ấy nên không hiểu minh văn này, nhưng khi tờ giấy này rơi vào trong tay, cô ấy đã lập tức hiểu được.

Trên giấy viết toàn bộ tội ác, không chỉ nói đến việc Trần Giang Lâm tàn nhẫn bắt giữ chúng để tạo Lục Tử Trận Lục Tử Hồn, mà còn nói đến những việc ác Trần Giang Lâm đã làm mà chúng biết.

Đàm Nguyệt Nhi biết rằng vị Trần thiên sư này ở cùng một thôn với Trần Lệ, nhưng họ chưa từng nói những chuyện liên quan đến thôn đó. Đàm Nguyệt Nhi đọc đến đó thì muốn nôn khan: "Lễ tế người sống trong thôn..."

Chúng kể lại những chuyện này rất rời rạc, nhưng mỗi một chuyện lại đều ác độc đến mức khiến cho người ta phải khiếp sợ.

Đàm Nguyệt Nhi không muốn xem tiếp nữa, kiên quyết làm theo sự chỉ dẫn của Phó Vãn, cằm lấy con d.a.o gập tiện ích cất trong túi, cắt ngón tay cái, ấn dấu vân tay m.á.u lên trên giấy cáo trạng, màu m.á.u tươi rất nổi bật.

Đàm Nguyệt Nhi đau đớn hít một hơi, ném con d.a.o ra rồi thôi.

Sao đó thì làm thế nào? Đàm Nguyệt Nhi không biết làm gì tiếp theo, chỉ có thể nhìn về phía Phó Vãn. Dựa theo quy trình, cô ấy phải đến miếu Thành Hoàng để đưa đơn cáo trạng cho Thành Hoàng gia.

Sau khi Thành Hoàng gia nhận được đơn cáo trạng thì sẽ sai quỷ sai kéo nguyên cáo và bị cáo vào âm tào, bắt đầu xét xử.

Vì khi người thân có quan hệ huyết thống đến cáo trạng thay thì sinh hồn sẽ bị kéo vào âm tào, vậy nên sẽ bị mắc bệnh và tổn hại dương thọ.

Nhưng Đàm Nguyệt Nhi không sợ, trước kia không sợ, sau khi xem đơn cáo trạng của các em gái thì lại càng không sợi

Triệu Dương chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, lúc này cậu ấy giơ tay nói: "Vậy để tôi lái xe đưa mọi người đến miễu Thành Hoàng? Tôi sẽ làm tài xế!"

Tiết tổng chủ động nói: "Lúc nhỏ tôi đã từng được xem bói cho, ai cũng bảo bát tự của tôi cứng rắn, tôi lái xe đưa mọi người đi."

Triệu Côn Minh nhướng mày tham dự: "Tôi là ba nuôi của Nguyệt Nhi, đương nhiên là để tôi đưa họ đi."

Đoàn Đoàn ôm cái chảo yên lặng nghĩ, mẹ đi còn nhanh hơn cả họ lái xe.

Đám điên này!

Còn điên hơn cả Trần Lệ!

Trần Giang Lâm sợ hãi, ông ta phải đi, ông ta phải mau chóng chạy đi!

Trần Giang Lâm đã không còn loại tâm trạng muốn xem trò hay như vừa rồi nữa, ông ta lại điều chỉnh linh lực toàn thân lần nữa, dồn linh lực vào một chỗ, đợi tìm được cơ hội thì sẽ nhanh chóng chạy trốn.

Phó Vãn bình tĩnh nói: "Đến miếu Thành Hoàng cáo trạng quá chậm."

Thành Hoàng gia tương đương với quan chức địa phương, phía trên còn có người có chức quyền lớn hơn.

Phó Vãn thúc giục linh lực trong tay, một con ấn lớn có hình tượng thần đột nhiên rơi vào lòng bàn tay Phó Vãn.

Đây là ấn chưởng môn của Thiên Cực Huyền Môn, pháp ấn này vừa xuất hiện thì mọi quỷ đều phải đầu hàng, phải nghe theo mọi mệnh lệnh của người cầm ân.

Mặc dù bị lôi kiếp đánh trúng, nhưng Phó Vãn vẫn có thể lấy ấn chưởng môn ra được.

Một tay Phó Vãn cầm ấn, ấn vào tờ đơn cáo trạng.

Đơn cáo trạng bay lên, rồi bay vọt vào Quỷ Môn!

Không hỏi Thành Hoàng, không bái Diêm La, gửi cho Minh Quân của địa phủ!

Phó Vãn đang làm gì vậy? Đưa đơn cáo trạng vượt cấp giúp âm hồn, cũng không cân phải trải qua xét xử, g.i.ế.c chết.

Thiên đạo trừng phạt!

Trần Giang Lâm bắt đầu thấy luống cuống, đầu óc ông ta choáng váng, không cần đến miễu Thành Hoàng gửi đơn cáo trạng, mà gửi từ Quỷ Môn.

Đó là... Đó là Quỷ Môn thật sự! Không phải là Quỷ Vực. Cô không phải là vô thường ở nhân gian, sao cô lại có thể mở Quỷ Môn? Không thể nào.

Trong đầu Trần Giang Lâm rối bời, nhưng sau đó ông ta lại nghĩ tới một khả năng đáng sợ đến mức khiến người ta phải thấy lạnh lẽo...

Loading...