Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 41

Cập nhật lúc: 2025-02-15 17:10:17
Lượt xem: 35

Triệu Dương kinh ngạc kêu lên, cậu ấy không để ý đến chùm nho tím đen đang ở trên tay.

Một lần nữa Quỷ môn bị Phó Vãn mở ra, một hàng xe đưa hồn màu đen từ cánh cửa kia lần nữa chạy trở về. Mà Đoàn Đoàn đang ngồi ở chiếc xe đầu tiên, sáu chiếc xe còn lại đều là xe trống. Trên biển hiệu của chiếc xe đầu tiên, ngọn lửa vĩnh cửu vốn đang bùng cháy lúc này đã tắt đi, chỉ còn lại một cục tro giấy màu xanh đen.

Mọi người vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cái này... Trần Giang Lâm này mất trí rồi sao?

Phó Vãn đứng ở phía trước, Đoàn Đoàn cách cửa sổ xe nhìn chằm chằm cô.

Đoàn xe dừng lại, Phó Vãn giúp Đoàn Đoàn mở cửa xe, cô ậm ừ cười nói: "Chào mừng con trở về."

Đoàn Đoàn rất ngạc nhiên. Quả nhiên, mẹ đang đợi cậu bé. người đầu tiên cậu bé nhìn thấy khi trở về là mẹ.

Đoàn Đoàn từ trên xe nhảy xuống, một tay cầm chảo, vội vàng nhìn về phía Phó Vãn.

Thấy vậy, Triệu Dương chủ động bước tới nói: "Để anh cầm giúp nhóc."

Ánh mắt Đoàn Đoàn sáng lên, lập tức đưa chảo cho Triệu Dương, đã lâu lắm rồi cậu bé chưa được ôm mẹ, Triệu Dương đã phát ra tiếng nói bén nhọn.

"Đậu má, sao lại nặng như vậy?"

Triệu Dương vốn nhìn thấy Đoàn Đoàn có thể cầm bằng một tay nên cậu ấy cũng không nghĩ nhiều, dù sao một đứa trẻ cũng cầm được chẳng lẽ một người trưởng thành như cậu ấy lại không cằm được. Nhưng vừa mới cầm lây chảo từ tay Đoàn Đoàn, Triệu Dương cảm giác như mình bắt được vật nặng ngàn cân. Cậu ấy nhanh chóng nắm lấy cán chảo bằng cả hai tay, hai cánh tay đã nổi hết gân xanh lên, rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, cậu ấy bị sức nặng kia đè nặng đến mức ngồi phệt xuống đắt.

Nhưng nước ở trong chảo lại không chảy ra một giọt nào.

"Cái chảo này sao lại nặng như vậy? Nặng c.h.ế.t người rồi..."

Triệu Dương phàn nàn, nhưng mới nói được một nửa cậu ấy lại dừng lại. Chả phải cái chảo này đã đi đến thế giới của người c.h.ế.t sao?

Đoàn Đoàn kinh ngạc quay lại nhìn Triệu Dương. Cậu bé cũng không ngờ rằng anh Tiểu Dương lớn lên cao lớn khỏe mạnh như vậy, nhưng ngay cả một cái chảo cũng không cầm nổi. Cậu ấy quá yếu đuối rồi.

"Mẹ..." Đoàn Đoàn nhìn thấy Triệu Dương đặt chảo xuống đắt, lúc này cậu bé mới quay đầu trông mong nhìn Phó Vãn.

Phó Vãn cười ôm cậu bé vào lòng, nhẹ nhàng xua tan đi âm khí xa lạ trên người cậu bé: "Con vất vả rồi."

Quan hệ huyết thống thực sự là một loại ràng buộc rất kỳ diệu, mặc dù hai người chỉ mới quen biết nhau vài ngày thôi, nhưng giữa Phó Vãn và Đoàn Đoàn lại không có nhiều ngăn cách như Vậy.

Phó Vãn cúi đầu nhìn bộ dáng lưu luyến của Đoàn Đoàn, hỏi: "Con đã gặp phải chuyện gì ở U Minh?"

Đoàn Đoàn còn chưa kịp nói gì thì những ngón tay hơi lạnh của Phó Vãn đã nhẹ nhàng ấn vào giữa hai lông mày của cậu bé, ánh sáng từ đầu ngón tay tràn vào trong tâm trí của Đoàn Đoàn.

Những gì cậu bé gặp phải cô đã nhìn thấy.

Sau khi quét nhanh những gì Đoàn Đoàn nhìn thấy và nghe thấy ở U Minh, Phó Vãn bỗng nhiên an tĩnh lại, đôi môi xinh đẹp khẽ mím lại.

Đoàn Đoàn cần thận gọi: "Mẹ..." Bọn Triệu Côn Minh cũng có thể thấy rõ Phó Vãn có chút không thích hợp.

Phó Vãn thu tay lại, lại khôi phục như trước, cô nhẹ nhàng cười một tiếng nói: "Chín ngày nữa, mẹ sẽ dẫn con đi thăm mộ ông bà ngoại con."

Sau khi nghe xong những lời này, da đầu Triệu Dương run lên từng trận.

Chỉ dựa vào thủ đoạn vừa điên cuồng vừa tàn nhẫn của Phó Vãn, Triệu Dương luôn cảm thấy rằng toàn bộ gia tộc nhà họ Phó sẽ tiêu đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/41.html.]

"Vâng! Con muốn đi thăm mộ với mẹ. Có rất nhiều nho. Con sẽ hái một ít mang đến cho ông bà ngoại ăn." Đoàn Đoàn quay đầu nhìn bọn họ, mỗi người đều có một thùng lớn, bên trong đựng không ít nho tươi.

Cậu bé cũng muốn đi hái nho.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Lý Mỹ Phượng rất thích Đoàn Đoàn, cô ấy cười cười rồi nói với cậu bé: "Sáng mai cô sẽ sai người mang nho đến cho cháu."

Triệu Côn Minh ở một bên tiếp lời: "Nếu hái hết nho một lần sợ là sẽ không bảo quản được nho, khi nào đầu bếp Phó muốn ăn nho thì chỉ cần gọi điện thoại cho chúng tôi, chúng tôi sẽ đi hái nho rồi mang đến cho cô."

Chết tiệt!

Hai người Tiết Quốc Thành và TÈ Tú Lan thầm thở dài rằng người nhà họ Triệu thực sự rất giỏi trong việc xây dựng mối quan hệ.

Với những thủ đoạn khó lường của Phó Vãn tối nay, nếu có thể kết giao với cô, đó chắc chắn sẽ là một cách tuyệt vời.

Một vườn nho tính là cái gì? Cho dù có là mười vườn nho, chỉ cần Phó Vãn mở miệng, người nhà họ Triệu cũng không thèm chớp mắt một cái đã đồng ý ngay.

Tiết Quốc Thành nhìn trộm Tiết Định Khôn đang bị nhốt trong dây buộc tóc, ngay sau đó cũng nói: "Đầu bếp Phó say mê trù nghệ. Căn nhà cho thuê hiện tại nhỏ đến mức không thể chứa nhiều nho như vậy, tôi sẽ sắp xếp cho cô ở một căn biệt thự nhỏ, cô mang nho sang đấy để?"

Triệu Dương: "..."

Chú Tiết đúng là một người khôn ngoan, ngay cả biệt thự mà ông ấy cũng tặng rồi.

Sau khi Phó Vãn ngắt một quả nho, rồi im lặng niệm chú tẩy bụi, nhét quả nho sạch và mọng nước vào miệng Đoàn Đoàn, cô không từ chối nhưng cũng không đồng ý, chậm rãi bước ra ngoài vườn nho, bọn họ nhanh chóng đuổi theo cô.

Đoàn Đoàn đang nhai nho ngọt trong miệng, nhìn bóng lưng của mẹ, ngay lập tức cậu bé một tay cầm chảo, rồi rảo bước đuổi theo mẹ.

Triệu Dương nhìn thẳng: "Hả?" Cái quái gì thế? Vì sao Đoàn Đoàn có thể dễ dàng cầm lên như vậy?

Tiết Quốc Thành và Tê Tú Lan quay lại nhìn đứa con trai vẫn đang ngồi xốm trong chiếc dây buộc tóc, trong lòng càng lo lắng hơn.

Sao không nhắc đến chuyện của Định Khôn?

Hai vợ chồng đi theo sau Phó Vãn, vẻ mặt lo lắng nhưng không dám nói lung tung. Ba Tiết chỉ có thể cần thận hỏi: "Đầu bếp Phó, cô xem con trai của tôi phải làm thế nào đây? Nó... Nó còn đang đứng ở trong vườn nho. Nếu không thì đặt nó vào trong người giấy gì đấy? Tôi tuyệt đối sẽ không để ai chạm được vào người giấy đót"

Trong lòng hai vợ chồng thấp thỏm bất an, không biết liệu Phó Vãn còn muốn giúp đỡ hai người hay không.

Phó Vãn liếc xéo một cái nói: "Giấy màu của tôi dùng hết rồi."

Cô mượn chủ phòng trọ Dương Chắn Vinh mấy tờ giấy màu, bây giờ cô đã dùng hết rồi.

Tú Lan vội vàng nói: "Chúng tôi sẽ lập tức đi mua giấy màu ngay, cô xem như vậy có được không?"

Đừng nói là mấy tờ giấy màu, cho dù Phó Vãn muốn cái gì chỉ cần không phải là chuyện phạm pháp, bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp lây nó cho Phó Vãn. "Không được, cứ để cậu ta ở trong đó." Phó Vãn đơn giản đáp một câu.

Giấy màu, cho dù có là bùa giấy màu vàng cao cấp, chắc chắn cũng không có sức mạnh bằng một sợi tóc của cô.

Tiểu tử Tiết Định Khôn kia bị ba mẹ hố đến không ra dáng vẻ gì, anh ta ở trong dây buộc tóc để dưỡng hồn, nếu bây giờ trở lại thân thể e rằng sẽ phải trở thành kẻ ngốc.

Đêm nay tâm trạng cô không tốt lắm, không muốn xử lý chuyện khác.

Trong tiềm thức Tề Tú Lan muốn nói rằng, sáng mai mặt trời sẽ chiếu vào người Tiết Định Khôn mắt. Không phải người ta đều nói hồn phách sợ ánh sáng mặt trời nhất sao?

Loading...