Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 42
Cập nhật lúc: 2025-02-15 17:13:07
Lượt xem: 36
Tiết Định Khôn bất đắc dĩ nói một câu: "Ba mẹ không hiểu chuyện gì thì đừng hỏi lung tung, đầu bếp Phó bảo con đợi ở đây, ba mẹ trở về nghỉ ngơi cho tốt là được rồi."
Hai người như vừa tỉnh mộng, vội vàng gật đầu đáp ứng.
"Thời gian quả thật không còn sớm nữa, không bằng đầu bếp Phó về nhà tôi nghỉ ngơi đi."
"Thời gian vẫn còn sớm", Phó Vãn mở miệng: "Nhưng tôi có thể ở tạm nhà mấy người."
Vẫn còn sớm sao?
Bọn họ cảm thấy một ngày này như một năm, như thể đã trôi qua rất nhiều giờ rồi.
Mùa hè thì trời sáng nhanh hơn, tất cả bọn họ đều đoán rằng trời sắp sáng rồi.
Ngược lại Tiết Định Khôn lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, đột nhiên kêu lên một tiếng: "Bây giờ mới là 12:22."
Lúc này mới qua nửa giờ.
Bọn họ vào vườn nho vào khoảng 23:50. Thời gian trôi chậm quá rồi phải không? Nhưng bọn họ lại cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu rồi.
Ngược lại Tễ Tú Lan lại cảm thấy vui mừng, tối nay đầu bếp Phó có thể ở lại nhà họ Triệu là tốt rồi, vì con trai của bọn họ vẫn ở trong vườn nho của nhà họ Triệu. Bọn họ quay trở lại phòng khách của nhà họ Triệu. Chiếc đèn chùm pha lê trên đỉnh phòng khách nhấp nháy rực rỡ, ánh đèn nhu hòa làm cho bọn họ có một chút cảm giác chân thật, một loại cảm giác hoang đường một lần nữa trở lại thế giới loài người.
Triệu Dương vội vàng uống một chén nước nóng lớn mới cảm thấy thoải mái.
Triệu Côn Minh nhớ tới chiếc xe màu đen, trong lòng có chút khó khăn, lên tiếng dò hỏi: "Đầu bếp Phó, cô có nghĩ tới những cỗ xe linh hồn kia sẽ bị vứt đi như một chiếc xe rác không?"
Thành thật mà nói, bọn họ không dám lái những chiếc xe chở linh hồn đã từng đến U Minh này. Ai biết được nếu có người lái xe thì sẽ có chuyện gì xảy ra? Nghĩ đến thôi đã thấy khiếp sợ.
Chẳng lẽ vứt đi?
Vứt đi thì không vấn đề gì, vì dựa theo sự phân phó của Phó Vãn là không cần tìm xe quá đắt, nếu vứt đi thì cũng chỉ tốn mắt vài triệu mà thôi, nhưng biển số xe lại là thứ không dễ có được.
Phó Vãn: "Không cần đâu, mỗi ngày mang những chiếc xe này ra phơi nắng hai tiếng, phơi trong bảy ngày, sau đó mời mấy người đàn ông có dương khí nặng làm tài xế, chạy một vòng quanh Ninh Thành là có thể dùng rồi."
Phó Vãn lại bổ sung một câu: "Chủ nhà đồng thời là hàng xóm của tôi, anh ấy làm nghề mổ lợn, anh ấy có thể làm được."
Những người làm chủ lò mổ và bán thịt lợn đều có dương khí và âm khí rất nặng, âm hồn bình thường đều không dám tới gần, để cho bọn họ làm loại chuyện này là tốt nhất.
À, nhân tiện, đây có thể coi như là sự đền bù cho việc mượn giấy màu của gia đình anh ấy.
Triệu Côn Minh nghe vậy lập tức gật đầu, tỏ vẻ anh ấy đã biết rồi.
Phó Vãn đứng dậy, hỏi: "Phòng tôi ở đâu?"
"Đầu bếp Phó, phòng của cô và Đoàn Đoàn ở ngay phòng khách bên cạnh Nguyệt Nhi, mời cô đi xem phòng." Triệu Côn Minh lập tức bảo quản gia dẫn Phó Vãn và Đoàn Đoàn đến phòng ngủ.
Đàm Nguyệt Nhi mặc bộ đồ ngủ màu hồng, vẻ mặt vẫn có chút hoảng hốt, mặc dù cô ấy rất buồn ngủ nhưng cố chống đỡ mí mắt không dám hạ xuống, nhìn Phó Vãn nhưng lại chần chừ không nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/42.html.]
Hiển nhiên chuyện tối nay tác động không nhỏ đến cô ấy.
Phó Vãn nhắc nhở một câu: "Không cần lo lắng quỷ sai sẽ kéo cô đi âm tào địa phủ, mọi việc đã được giải quyết rồi."
Đương nhiên Đàm Nguyệt Nhi cũng sẽ không bị mắc bệnh thay em gái mình nhưng cô ấy sẽ bị giảm tuổi thọ.
Đàm Nguyệt Nhi như trút được gánh nặng, ngoan ngoãn gật đầu trở về phòng nghỉ ngơi.
Phó Vãn đi vào phòng khách, phòng khách được quét dọn rất sạch sẽ.
Đầu tiên cô niệm chú tẩy hết bụi trên người rồi mới ngồi lên chiếc giường mềm mại, dùng ngón tay thon dài mở cúc quần áo ra, bộ quần áo trắng trơn trượt xuống theo da thịt mịn màng của Phó Vãn, lộ ra những bí mật ẩn giấu bên dưới lớp da. Ở phía sau lưng có nhiều vết dài xấu xí do sét đánh gây ra.
Phó Vãn nghĩ đến sư phụ của mình là Vân Hoa Tử. Ông từng nói rằng nếu cô muốn sống sót sau lôi kiếp và trở thành Địa Tiên, thì cô phải giải quyết nghiệp chướng mà mình mắc phải.
Có lẽ cô không chỉ nợ mối quan hệ họ hàng này, mà còn có nợ với người đã sinh ra cô.
Một biệt thự nào đó mang đậm phong cách Đông Nam Á kỳ lạ. Một đầu Phật khổng lồ được đặt ở vị trí nổi bật nhất trong đại sảnh.
Lúc này ở Phật Quốc đã gần khuya, trong nhà không có ai buồn ngủ nên họ tụ tập lại mở cuộc họp gia đình.
"Chồng à, chúng ta nên làm gì bây giờ? Con nhỏ Phó Vãn c.h.ế.t tiệt đó thực sự đã trở lại và còn dính líu đến nhà họ Triệu nữa!" Người phụ nữ trung niên tâm phiền ý loạn, vừa nói vừa không ngừng loay hoay với chuỗi hạt trên tay.
Tối hôm qua Triệu Dương phát điên gọi điện video kèm theo tin nhắn, bọn họ đã nửa tin nửa ngờ.
Sáng nay bà ta đã lập tức gọi điện thoại tới viện phúc lợi Ái Thiên Sứ, chính miệng viện trưởng đã thừa nhận là Đoàn Đoàn được mẹ ruột Phó Vãn đón đi.
Con nhỏ Phó Vãn c.h.ế.t tiệt, trước kia đột nhiên chơi trò mất tích, bây giờ lại lặng lẽ quay trở về.
Sắc mặt Phó Đại Thành âm trầm, biện hộ: "Anh là anh trai ruột của Đại Trung, hai vợ chồng họ đột nhiên qua đời vì tai nạn xe cộ, là anh ruột anh vốn có quyền thừa kế! Anh không sail"
Phó Hiên cũng không muốn bỏ qua những ngày tháng tốt đẹp như hiện tại để quay về quá khứ, anh ta gật đầu phụ họa nói: "Ba nói không sai, hơn nữa Phó Vãn đã làm mắt hết mặt mũi của nhà họ Phó chúng ta. Mới 18 tuổi, mới tốt nghiệp trung học mà đã mang thai, mấu chốt là cô ta còn không biết đây là con của ai, đây không phải là con hoang sao."
"Sau khi sinh con xong cũng không biết trốn đi đâu. Chú thím vì đi tìm cô ta mà chạy khắp nơi. Nếu không phải là nghe được tin cô ta có thể đang ở thành phố bên cạnh, thì làm sao hai người gặp phải tai nạn xe cộ rồi mắt mạng? Giữ lại Đoàn Đoàn không phải rất vướng víu sao?"
Bởi vì Phó Vãn sau khi sinh con xong đột nhiên biến mất, nên hai vợ chồng Phó Đại Trung vẫn không thể chấp nhận được chuyện Phó Vãn đã qua đời, cho nên ngoài mặt Phó Vãn vẫn là trạng thái mắt tích, cũng không có xác nhận tử vong.
Hai vợ chồng qua đời đột ngột và cũng không lập di chúc gì. Đoàn Đoàn không có cách nào để thừa kế theo ủy quyền, nên toàn bộ tài sản rơi vào tay một nhà anh trai ruột Phó Đại Thành.
Việc thừa kế của bọn họ tuân thủ luật pháp quốc gia. Điều đó có gì là sai?
Ở trong góc có một cô gái do dự, có chút chần chừ nói: "Nhưng, nhưng mà, là ba tự tay đưa Đoàn Đoàn đến viện phúc lợi..."
Sắc mặt Phó Đại Thành nhanh chóng tối sằm, đối với cô con gái này quả thực là nói không nên lời, khuỷu tay luôn luôn hướng ra ngoài".
*Nghĩa là một người chỉ quan tâm, bênh vực người ngoài hơn người trong gia đình.
Phó Đại Thành cũng không sợ Phó Vãn, trong ấn tượng của ông ta Phó Vãn là người nhát gan sợ phiền phức, đoán chừng là thông đồng với nhà họ Triệu -Triệu Dương, nên mới dám để cho Triệu Dương ra mặt uy h.i.ế.p bọn họ, đây không phải là mối đáng lo ngại.