Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 46

Cập nhật lúc: 2025-02-16 21:38:08
Lượt xem: 35

Cái gì mà cứu chứ?

Nữ quỷ nhỏ cầm đầu đuổi tới rồi!

Vương Phong chạy loạn trên đường vắng, anh ấy chạy như điên, điên cuồng chạy.

"Bà chủ, bà chủ quán ăn!"

Vương Phong lẩm bẩm, trong mắt lóe lên tia sáng, chạy về phía cây hòe già mà anh ấy thường đi qua mỗi ngày sau khi giao đồ ăn về nhà.

Bà chủ đó chắc chắn có cách cứu anh ấy.

Bóng dáng của cây hòe già đã hiện lên trong mắt Vương Phong, một loại cảm xúc mang tên hy vọng dâng trào.

Vương Phong không để ý đến thân thể cực kỳ mệt mỏi của mình mà tăng tốc lao tới.

Vòng qua một góc đường, khung cảnh dưới gốc hòe chấu già cuối cùng cũng hiện ra trước mặt Vương Phong.

Không có ai.

Không có Phó Vãn, không có cậu bé tên Đoàn Đoàn, càng không có chiếc xe đẩy nhỏ bán đồ ăn của họ.

Cảm xúc hy vọng trong phút chốc trở nên sụp đổ cùng cực. Tối nay Phó Vãn không xuất hiện!

Đầu óc Vương Phong ong ong, cảm xúc lẫn lộn, thậm chí anh ấy còn bắt đầu hối hận vì đã không ăn tô mì ăn liền trị giá 518 một tô của Phó Vãn tối qua.

"Chú."

Vương Phong nghe được tiếng gọi lạnh lùng của nữ quỷ nhỏ, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Lại bị đuổi kịp rồi.

"Mi muốn g.i.ế.c thì cứ giết, muốn bắt tao làm vật tế thì cứ bắt đi." Vương Phong nằm xuống dưới gốc cây hòe già, cam chịu số phận.

Cuộc sống vốn đã rất khó khăn, anh ấy quả thực khó khăn lắm rồi. Nếu như sống không được thì c.h.ế.t đi.

Nữ quỷ nhỏ lại nói: "Chú, cho tôi một ít nước, chú có thể làm ba của tôi được không?"

Vương Phong: "..."

Vương Phong: …

Vương Phong sắp c.h.ế.t bàng hoàng ngồi dậy, c.h.ế.t thì có thể chết, nhưng không thể làm ba của quỷ!

Vương Phong phát ra tiếng kêu thống khổ nhất: "Bà chủ, cô ở đâu? Khi nào cô mới mở quầy hàng?!"

Biết được địa chỉ nhà của Phó Vãn, Vương Phong lại trở thành một vận động viên chạy đường dài, một đường chạy như điên đến khu dân cư cũ của Phó Vãn. Vương Phong đã không còn quan tâm đến việc quấy rầy trẻ mồ côi và góa phụ vào đêm khuya có bị coi là tội phạm không, đáng tiếc Phó Vãn lại không mở cửa.

Vương Phong dứt khoát ngồi xuống ở lối vào cầu thang, dựa vào lan can. Nữ quỷ nhỏ sợ hãi nhìn cửa nhà cho thuê, nghe thấy bài hát "Thỏ con ngoan ngoãn" từ bên trong phát ra rồi biến mắt ở đầu cầu thang.

Có một lệ quỷ rất mạnh mẽ bên trong cánh cửa đó.

Sáng sớm, chim trên cành ngoài cửa số ríu rít, ánh nắng dịu nhẹ tràn xuống. Triệu Dương ngáp một cái, đi tới phòng khách gõ gõ: "Đầu bếp Phó, cô dậy chưa? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."

"Anh Tiểu Dương, mẹ em không ăn."

Đoàn Đoàn hăng hái bước ra từ phòng khác nói.

Triệu Dương: "..."

Người tốt nhà ai mà không muốn ăn vậy? Ngay cả thầy phong thủy cũng cần ăn mà phải không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/46.html.]

Nếu Phó Vãn không thích ăn, có một ít bản lĩnh sao cứ phải trở thành đầu bếp thế?

"Ăn sáng đi." Phó Vãn mở cửa bước ra ngoài, để lại vài lời rồi đi xuống lầu.

Sáng nay nhà họ Triệu đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, từ bữa sáng kiểu Trung Quốc đến bánh ngọt phương Tây.

Nhưng Phó Vãn lại không ăn gi, chỉ uống nửa bát cháo.

Mặt khác, Đoàn Đoàn ăn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn phình ra, cậu bé không chỉ ăn que bột chiên, bánh bao mà còn cả bánh bao bơ, khiến Lý Mỹ Phượng bật cười.

Vợ chồng Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng đêm qua cuối cùng cũng có được một giấc ngủ ngon, cảm giác bị người nhớ nhung cũng không còn nữa. Nhà họ Triệu thường ngày ít người, trên bàn ăn chỉ có ba người cùng ăn, nhưng hôm nay lại có nhiều người hơn.

Lý Mỹ Phượng đang bận lấy đồ ăn cho Đoàn Đoàn và Nguyệt Nhi. Đoàn Đoàn ăn uống vui vẻ, chỉ có Nguyệt Nhi là không yên: lòng. Quả thực là một cú sốc đối với một cô gái mới bước vào lớp 10 khi gặp phải sự thay đổi kinh hoàng như vậy.

Lý Mỹ Phượng đau lòng chạm vào tóc Nguyệt Nhi và nói: "Nếu Nguyệt Nhi không phiền, từ nay về sau ở chỗ của cha mẹ nuôi, coi nơi này là nhà." 

Nguyệt Nhi biết rằng lời nói của Lý Mỹ Phượng xuất phát từ lòng chân thành, ngay cả khi được thụ thai cô bé cũng gắn bó chặt chẽ với ba và mẹ nuôi.

Đàm Nguyệt Nhi nắm chặt đũa, nhìn mọi người có mặt rồi nói: "Đêm qua cháu đã suy nghĩ cả đêm."

"Cháu nghĩ sau khi lo tang lễ cho ba và đưa mẹ vào bệnh viện tâm thần điều trị thì cháu sẽ đi du học."

Suy cho cùng, Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ đã làm chuyện trái với lương tâm, sợ mình c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng nên đã lập di chúc sớm và để lại toàn bộ tài sản thừa kế cho con gái duy nhất của họ là Đàm Nguyệt Nhi.

Một khi sinh con trai cũng có thể thay đổi di chúc bất cứ lúc nào và để lại toàn bộ tài sản cho con trai.

Nguyệt Nhi biết dự định ban đầu của hai vợ chồng là sau tiệc đầy tháng sẽ thay đổi di chúc và để lại toàn bộ tài sản cho Thiên Bảo, nhưng họ không ngờ lại có chuyện xảy ra đột ngột như vậy. Vì vậy, Nguyệt Nhi hiện có một khối tài sản khổng lồ.

Triệu Dương cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút hoang đường. Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ trọng nam khinh nữ đến mức họ luôn cảm thấy gia đình mình thực sự có ngai vàng và cần một đứa con trai để thừa kế. Cuối cùng, toàn bộ tài sản của gia đình đều thuộc về một mình Nguyệt Nhi. 

Phó Vãn buông chiếc thìa sứ trong tay xuống, cằm lấy tờ giấy ăn nhẹ nhàng lau môi: "Đi về phía bắc, mọi chuyện đều ổn. Cần thận, đừng yêu đương mù quáng."

Nguyệt Nhi sửng sốt một lúc, lập tức hiểu ra Phó Vãn đang muốn nhắc nhở cô ấy.

"Cảm ơn đầu bếp Phó, em hiểu rồi!"

Lý Mỹ Phượng cảm thấy hơi đau lòng cho con gái nuôi phải lớn lên trong một đêm như thế này. Cô ấy nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Nguyệt Nhi rồi nói: "Con cứ yên tâm đi du học, nếu có khó khăn gì cứ nói với chúng ta."

"Trong nhà luôn có một vị trí dành cho con."

Nguyệt Nhi gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.

Tiết Quốc Thành và Tê Tú Lan nhìn nhà họ Triệu với ánh mắt ghen tị. Sự việc của trận Lục Tử Hồn đã được giải quyết, gia đình họ sau này chắc chắn sẽ có con, bây giờ Nguyệt Nhi có thể được coi là một nửa người thân của nhà họ Triệu, gia đình họ sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc.

Định Khôn nhà bọn họ...

Vẫn đang nằm trong bệnh viện.

Tê Tú Lan thực sự lo lắng cho con trai mình nên đêm qua ngủ không ngon, thậm chí còn lén lút đứng dậy đi xem vườn nho.

Kết quả là tên nhóc không có lương tâm này nằm trong dây buộc tóc ngủ như một con lợn chết.

Hóa ra sinh hồn cũng cần ngủ?

Hai vợ chồng vừa thấy hơi chua xót trong lòng thì nhìn thấy Phó Vãn đầy ghế ra đứng dậy.

Cô nói: "Đến vườn nho thôi."

Tiết Quốc Thành và Tê Tú Lan nghe vậy vui mừng khôn xiết họ thậm chí còn không ăn bữa sáng trước mặt và vội vàng đi theo Phó Vãn.

Tiết Định Khôn là bạn tốt của Triệu Dương, cậu ấy cũng muốn tới xem. Triệu Côn Minh cũng không từ chối, bọn họ còn có rất nhiều việc phải giải quyết, anh ấy nói: "Cứ đi đi, hôm nay anh và chị dâu em sẽ gửi những túi đựng t.h.i t.h.ể đó đi hỏa táng và chôn cắt."

Sau đó, họ sẽ giải quyết cỗ xe linh hồn và chuyện vườn nho đầy nho. Đoàn người đi về phía vườn nho, xa xa nhìn thấy một bóng người gầy gò nằm trong vòng tròn trên bãi cỏ, ánh nắng sớm mai chiều vào người anh ta như đang phơi nắng.

Loading...