Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 47
Cập nhật lúc: 2025-02-18 21:23:00
Lượt xem: 26
Sự thoải mái khiến mọi người phải kinh ngạc.
Không biết trong dây buộc tóc thoải mái đến mức nào, Triệu Dương thậm chí còn có chút ghen tị với Tiết Định Khôn.
Thành quỷ còn có thể cảm thấy thoải mái như vậy, có lẽ anh em tốt của cậu ấy là người đầu tiên quá.
Đoàn Đoàn nhỏ giọng gọi: "Dậy đi."
"Làm gì?" Tiết Định Khôn ngáp một cái, từ trên cỏ ngồi dậy, đêm qua anh ta đã có một giấc ngủ ngon lành, là một đêm thoải mái nhất trong thời gian qua.
Nhìn dáng vẻ tràn đầy năng lượng của con trai, cha mẹ Tiết Định Khôn: "..."
Hóa ra tối qua chỉ có hai người bọn họ ngủ không ngon giấc ư?
Phó Vãn khẽ nâng tay phải lên, sợi dây buộc tóc màu đen bay lên không trung, sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng buộc chặt cổ tay Tiết Định Khôn. Mái tóc đen như mực kéo dài vô tận, đầu kia nhẹ nhàng rơi vào tay Phó Vãn.
Phó Vãn đưa tóc cho Đoàn Đoàn: "Giữ lấy."
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu, ôm chặt sợi tóc đen mảnh để hoàn thành nhiệm vụ Phó Vãn giao phó.
Triệu Dương không khỏi nói: "Giống như dắt chó đi dạo vậy." Tiết Định Khôn: "..."
Tên nhóc này cứ đợi anh ta tỉnh lại đi.
"Đi thôi." Phó Vãn nói ngắn gọn.
Đi đâu? Đương nhiên là đến bệnh viện nơi Tiết Định Khôn nằm. Phó Vãn có ý định đích thân đến đó sao. Hai vợ chồng vui mừng khôn xiết, tự nhiên cảm thấy an toàn khi đi theo Phó Vãn. Bây giờ họ không dám nghi ngờ hành động của Phó Vãn, dù đúng hay sai họ đều nghe lời cô.
Họ lên xe của nhà họ Tiết, Triệu Côn Minh ra tiễn.
"Đầu bếp Phó, cô muốn nho của mình được giao khi cô ở nhà không? Hay đợi lúc tôi chuẩn bị kho thực phẩm cho cô? Tôi nên gửi chúng ở đâu?"
Phó Vãn nói: "Đưa đến nhà tôi, sẽ có người mở cửa."
"Nhân tiện, tối nay tôi sẽ đãi bữa tối ở dưới gốc cây hòe già." Mời dùng bữa.
Triệu Côn Minh và những người khác không ngờ rằng Phó Vãn thực sự muốn đãi họ một bữa, từ trước đến giờ chỉ có người cầu cứu mới đãi người khác một bữa.
Đầu bếp nhà người ta đang làm việc cho gia đình họ, sao họ lại không trả tiền đồ ăn chứ?
Triệu Côn Minh liên tục cười nói: "Tôi sẽ đến đúng giờ, cô yên tâm." Phó Vãn không nói nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe chạy về phía bệnh viện, sau khi đỗ xe, Tiết Quốc Thành dẫn đầu, háo hức mở cửa cho Phó Vãn, trong khi Tề Tú Lan mở cửa cho Đoàn Đoàn. Họ bước vào bệnh viện. Bệnh viện tư không có nhiều người, những người được điều trị ở đây đều giàu có hoặc phú quy.
"Đầu bếp Phó, mời đi lối này."
Tiết Quốc Thành giúp Phó Vãn bấm thang máy VIP.
Phó Vãn dẫn Đoàn Đoàn đi vào.
Trong sảnh bệnh viện, một cô gái với mái tóc gợn sóng lớn tỏ vẻ không thể tin được. Cô ấy vừa mới làm móng tay bằng pha lê, cầm điện thoại di động, như thể cô ấy đã nhìn thấy điều gì đó phi thường.
Một cô gái trẻ khác từ phòng tắm bệnh viện bước ra: "Kiều Kiều, chúng ta đến phòng tư vấn thôi."
Chu Kiều Kiều tóm lấy Liễu Vĩnh Ninh, háo hức nói: "Ninh Ninh, hình như... hình như tớ thấy Phó Vãn!"
Liễu Vĩnh Ninh sửng sốt, cho rằng mình nghe nhầm, cô ấy hơi cao giọng: "Cậu nói cậu nhìn thấy à?"
Khi người qua đường nhìn sang, Liễu Vĩnh Ninh lập tức hạ giọng.
"Có phải cậu nhìn nhầm không? Phó Vãn, không phải cô ấy đã c.h.ế.t rồi sao?"
Chu Kiều Kiều lắc đầu kịch liệt nói: "Dung mạo đó của cô ấy ai có thể nhìn nhầm chứ? Cô ấy, hình như cô ấy chỉ mất tích, cảnh sát cũng chưa tìm thấy t.h.i t.h.ể của cô ấy."
Chu Kiều Kiều đưa điện thoại: "Vừa rồi tớ chỉ muốn chụp ảnh bệnh viện để chia sẻ với anh Thẩm, trấn an anh ấy rằng tớ sẽ tới bệnh viện chữa trị với cậu, không ngờ lại chụp được ảnh Phó Vãn."
Liễu Vĩnh Ninh lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra ảnh, chưa kịp lấy nét, chỉ chụp được gần nửa khuôn mặt của người phụ nữ, nhưng điều này không che giấu được đường nét nổi bật của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/47.html.]
Cô đi ở trung tâm, những người khác như là lá chắn của cô.
Lục Vĩnh Ninh nhìn kỹ một chút, cặp đôi với nụ cười nịnh nọt trên mặt hình như là... chủ tịch tập đoàn nhà họ Tiết và vợ ông ấy?
Phó Vãn, thật sự là Phó Vãn sao?
Sắc mặt Lục Vĩnh Ninh phức tạp, lâm vào trầm tư. Sắc mặt Chu Kiều Kiều ở một bên càng thêm khó coi, vào đêm công bố kết quả thi tuyển sinh đại học, cô ta vô tình dụ dỗ Phó Vãn đi đến từ đường nhà họ Thẩm.
Sau đêm đó, sau khi Phó Vãn loạng choạng rời khỏi từ đường nhà họ Thẩm, cô đã mang thai.
"Mẹ, hình như vừa rồi có dì chụp ảnh chúng ta." Đoàn Đoàn ngẩng đầu lên nói nhỏ với Phó Vãn.
Phó Vãn không để ý: "Không sao đâu."
Dù sao tin tức về sự trở lại của cô sớm hay muộn cũng sẽ lan truyền khắp Ninh Thành.
Tiết Quốc Thành vội vàng mở cửa phòng cho Phó Vãn. Quản gia trong phòng lo lắng, luôn cảm thấy tình hình của Tiết Định Khôn không ổn thì lại nhìn thấy hai vợ chồng tỏ ra vui vẻ.
Con sắp c.h.ế.t rồi mà vẫn vui mừng.
Còn Thần Thần thì liên tục nói, bùa bình an trên người không được tháo ra, không được chạm vào.
Phó Vãn liếc nhìn chàng trai trẻ gầy gò và xám xịt trên giường bệnh, cười nửa miệng liếc nhìn cặp đôi.
Tiết Quốc Thành và Tề Tú Lan vô cùng xấu hồ và chỉ có thể mỉm cười xin lỗi với Phó Vãn.
Phó Vãn đưa tay giật lây sợi tóc trong tay Đoàn Đoàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vai Tiết Định Khôn: "Đi đi."
Sinh hồn của Tiết Định Khôn từng bước đi về phía cơ thể mình, sinh hồn xâm nhập vào cơ thể.
Phó Vãn đi đến bên giường bệnh, dùng đầu ngón tay trắng nõn truyền một chút sinh khí vào khoảng không: "Tỉnh lại đi."
Giữa vẻ mặt căng thẳng của mọi người, họ nhìn thấy những ngón tay của Tiết Định Khôn đột nhiên cử động trên giường bệnh.
Tề Tú Lan đầy nước mắt mà che miệng lại, nhưng không dám lên tiếng.
Động tác trên ngón tay Tiết Định Khôn càng ngày càng thường xuyên, anh ta chậm rãi mở mắt.
Phía trên đầu có một ngọn đèn sợi đốt, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi."Tỉnh lại... Định Khôn tỉnh thật rồi!"
Tề Tú Lan vừa khóc vừa cười, nhưng đôi chân yếu ớt bà ấy đến mức ngã xuống đất, bà ấy nhìn Phó Vãn với ánh mắt đầy cảm kích.
Là do đầu óc bà ấy khùng điên, suýt g.i.ế.c c.h.ế.t con trai mình.
May mắn là dù có khó khăn nhưng con trai vẫn tỉnh dậy.
Ninh Thành nhỏ không so được với Kinh Thị, đại sư phong thủy cao như vậy, thế mà bọn họ lại gặp được.
Sao lại may mắn thế chứ?
Người quản gia ở một bên đã c.h.ế.t lặng.
"Tôi... tôi..."
Trên thực tế, cho dù người sống thực vật tỉnh lại cũng sẽ không nói được ngay, nhưng Tiết Định Khôn lại có thể nói được.
Tiết Quốc Thành và Tề Tú Lan bật khóc, trong thâm tâm họ biết rằng việc này có liên quan đến Phó Vãn.
Hai vợ chồng vô cùng yêu quý đứa con trai suýt mắt của mình, khi nghe Tiết Định Khôn muốn nói chuyện, họ lập tức đi tới
"Định Khôn, con cần phải nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác đừng lo lắng." Tiết Định Khôn nắm lầy quần áo của Tiết Quốc Thành, vẻ mặt đầy háo hức. Hai vợ chồng đều giật mình, tưởng rằng bây giờ Tiết Định Khôn có chuyện quan trọng muốn nói, họ lập tức hết sức chú ý nhìn chằm chằm Tiết Định Khôn, tỏ ý đang lắng nghe.
Dù bây giờ Tiết Định Khôn có thể nói được nhưng mỗi lời nói ra đều phải dùng hết sức lực của mình.
"Hai người, đi, đến đại học dành cho người cao tuổi đi."
Tiết Quốc Thành: "..."
Tề Tú Lan: "..."