Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 50

Cập nhật lúc: 2025-02-18 21:31:33
Lượt xem: 27

Triệu Dương nhịn không được nói: "Trong cống? Ở đâu? Tại sao không nhìn thấy?"

Phó Vãn: "Muốn xem không?"

Triệu Dương lập tức sững sờ, lắc đầu.

Quên đi, mặc dù nhìn thấy ma rất thú vị, nhưng cậu ấy vẫn không muốn trải qua nữa...

Mọi người đều cảm thấy thoải mái khi có Phó Vãn ở đây, mùi mì ăn liền trong không khí khiến họ nuốt nước bọt.

Mì gói thơm quá.

Là thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội, Triệu Dương và Đàm Nguyệt Nhi lập tức đứng dậy đi tới quầy bán đồ ăn, bưng bát mì ăn liền đến chiếc bàn nhỏ. Tối nay đầu bếp Phó mời ăn tối, Triệu Dương luôn cảm thấy đây không còn là một bát mì ăn liền đơn giản nữa.

Trong vòng hai phút, cậu ấy mở nắp và dùng đũa phết mì chưa ngâm. Mùi thơm của mì gói lan khắp nơi khiến Vương Phong vốn đã đói bụng phải khó khăn nuốt xuống.

Vương Phong nghĩ thầm, mặc dù 518 tệ cho một tô mì ăn liền quả thực rất đắt, nhưng anh ấy vẫn có thể cắn răng mua được.

Triệu Côn Minh nhìn thấy em trai mình khuấy mì ăn liền điêu luyện, lập tức tức giận nói: "Không có quy củ! Đầu bếp Phó còn chưa ngồi xuống, sao em lại động đũa?!"

Triệu Dương cầm đũa dừng lại, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy xấu hổ. Anh à, em xin lỗi, em hiểu rồi.

Cậu ấy thực sự sai rồi.

"Đầu bếp Phó, Đoàn Đoàn, mời ngồi." Triệu Dương lập tức đứng dậy, định nhường chỗ.

Phó Vãn không hề lay động, Đoàn Đoàn nhớ mẹ đã nói với mình rằng mì ăn liền không tốt cho sức khỏe nên sẽ không cho nhóc mì ăn liền, dù nhóc thấy ngon, cũng rất háu ăn nhưng vẫn biết điều mà đứng bên cạnh Phó Vãn, không đi qua ăn.

Phó Vãn: "Ngồi đi."

"Tối nay là tôi đãi, giảm giá còn 88888 một bát."

Phó Vãn tự cảm thấy đó là điều đương nhiên, chính cô tự mình xé túi đóng gói mì ăn liền, đổ gia vị, thậm chí còn đun cả nước sôi.

Cô đã làm từng bước của một quá trình nấu ăn phức tạp như vậy. Hiển nhiên điều này có thể gọi là "Tối nay tôi đãi."

Quả thực là cô ấy đãi bữa tối, nhưng họ phải trả tiền.

Làm thủ lĩnh nghèo của Thiên Cực Huyền Môn đã lâu, Phó Vãn cũng muốn trải nghiệm cảm giác có sáu con số trong túi là như thế nào.

Vương Phong sốc đến mức suýt nữa rơi lệ. Bao nhiêu?

Tám vạn tám trăm tám tám? Một chén mì tôm Khang Sư Phụ ư? Vương Phong đang định nói với Phó Vãn rằng anh ấy cũng muốn một bát nhưng phải nuốt ngược lại, số tiền một năm anh ấy kiếm được cũng không bằng số tiền một tô mì ăn liền.

Nhưng Vương Phong lại không dám rời đi, nữ quỷ nhỏ vẫn rúc vào dưới cống thoát nước cách đó hơn mười mét trộm nhìn anh ấy, anh ấy chỉ có thể l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc, ngồi xuống tế đàn dưới gốc cây hòe già.

Triệu Côn Minh và những người khác không cảm thấy cái giá này của Phó Vãn có vấn đề gì. Một tô mì ăn liền chỉ có giá 8 vạn 8 nhân dân tệ, riêng ba người nhà họ Triệu bọn họ chẳng qua chỉ có 30 vạn.

Ba mươi vạn thôi, hai vợ chồng chạy khắp nơi cầu con, những năm này khổ sở tốn kém chẳng lẽ chỉ có 30 vạn?

Tiết Quốc Thành và Tề Tú Lan cảm thấy giá này cực kì tốt, thậm chí còn khiến họ cảm thấy Phó Vãn đã lỗ rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/50.html.]

Đó chính là người đã cứu sinh hồn con trai mình khỏi bàn tay của tên Thiên sư nửa người nửa yêu kia, còn tự mình đưa hồn về cơ thế!

Con trai họ thực sự đã tỉnh dậy. Chưa kể Nguyệt Nhi, chị Phó Vãn đã giúp cô ấy đưa sáu chị em ruột của mình xuống âm phủ để được siêu độ, 8 vạn 8 thì tính là gì chứ?

Nguyệt Nhi hiện là một tiểu thư giàu có với tài sản ròng hơn 100 triệu nhân dân tệ! Không thiếu tiền.

Vương Phong nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ biến hóa, trong lòng không khỏi gật đầu. Cái giá này đối với những người giàu có này có phải cũng không thể chấp nhận được không?

Kết quả, Triệu Dương vỗ vỗ chiếc bàn gỗ nhỏ nói: "Đầu bếp Phó, cô chỉ tính 8 vạn 8 cho một tô mì ăn liền Khang Sư Phụ thơm ngon tuyệt thế thôi ư? Tôi đề nghị cô thêm một con số tám nữa vào cuối."

Vương Phong: "..."

Vương Phong trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc.

Anh ấy quả thực không hiểu rõ về thế giới của những người giàu có. Nghe một bàn thực khách lớn nghị luận, trong lòng Vương Phong đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, có lẽ anh ấy không có biện pháp để giải quyết nữ quỷ nhỏ kia. Suy cho cùng, khó có thể nói tô mì ăn liền bán với giá 518 tệ đêm hôm kia có còn giá đó trong tối nay hay không.

Tăng giá trên thực tế là một chiến thuật hữu ích với các thương nhân. Phó Vãn nói một cách chính đáng: "Tôi là đầu bếp, không phải kẻ lừa đảo đến từ miền bắc."

Phó Vãn ban đầu không biết chuyện gì đang xảy ra ở miền bắc, nhưng cô đã hiểu sau khi đọc tin tức trên mạng gân đây. Hang lừa đảo điện tử!

Triệu Dương không khỏi thực lòng khâm phục sự chính trực của Phó Vãn, lại ngồi xuống dùng đũa khuấy đều mì ăn liền đã ngâm.

Mọi người cúi đầu ăn, thưởng thức vị ngon của mì ăn liền.

Đó vẫn là hương vị nguyên bản của mì Kang Sư Phụ.

Nếu trước đó nhìn thấy cảnh tượng này, Vương Phong hẳn sẽ cho rằng những người này có quá nhiều tiền đến nỗi không có nơi xài, phải ra ngoài ăn mì ăn chơi, nhưng bây giờ anh ấy mơ hồ nhìn ra được có gì đó không bình thường.

Ăn mì tôm ở nơi này cái gì chứ, rõ ràng là thuốc tiên cứu mạng! Chỉ là loại thuốc tiên này quá đắt, số tiền tiết kiệm của anh ấy cũng không lên tới 8 vạn.

Hệ thống mỹ thực: [Chúc mừng ký chủ đã thu được khách quen+1, khách hàng quen+2... khách quen +4. Tiến độ nhiệm vụ đạt được: Ihu được khách quen (4/5)]

Trong số sáu người trong nhóm này, Nguyệt Nhi và Tề Tú Lan lần đầu tiên đến đây nên không thể tính là khách quen được.

Hệ thống mỹ thực mừng rỡ, may là nó đã làm tốt nhiệm vụ này, hehe. Nó đúng là một đứa nhóc nhỏ lanh lợi mà.

Những người đàn ông trưởng thành ăn rất nhanh, Lý Mỹ Phượng và những người khác mới ăn xong được nửa, nhưng Tiết Quốc Thành và những người khác đã ăn xong bữa.

Tiết Quốc Thành nhìn cây hòe già chướng mắt kia, lập tức nói: "Đầu bếp Phó, nơi này quả thực không sạch sẽ lắm, nếu cô muốn mở quán thì tôi sẽ tìm một địa điểm tốt cho cô."

Con mẹ nó.

Chú Tiết thật xảo quyệt mà, giỏi xây dựng mối quan hệ như vậy ư? Triệu Dương ngay cả miệng cũng chưa kịp lau, lập tức chân chó mà nói: "Đầu bếp Phó, tôi nghĩ thiết bị của cô cũng cần phải thay thế. Tất cả đồ đạc của đầu bếp hàng đầu đều phải là loại tốt nhất. Nếu cô không phiền có thể để nhà họ Triệu chúng tôi chuẩn bị nó cho cô được không?"

Lý Mỹ Phượng và những người khác vẫn đang ăn mì gói, chiếc bàn nhỏ ở quán ăn vặt đêm khuya quá nhỏ, khu vực xung quanh bàn ăn không được chiếu sáng đủ, phía bên này ăn cũng không thể thoải mái được

Đây là lần đầu tiên Đàm Nguyệt Nhi ăn cơm trong một môi trường như vậy, cô ấy cũng không quen với việc này.

Lý Mỹ Phượng cũng ngẩng đầu rồi thuận miệng nói: "Đúng vậy, đầu bếp Phó, cô nghĩ đi, nếu không chúng thay thế các phụ kiện trên bàn cho cô nhé? Như vậy cũng dễ dàng thu hút thực khách hơn."

Nguyệt Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: "Đầu bếp Phó, chị có cần khách không? Em có thể mời các bạn cùng lớp đến ủng hộ chị. Đúng không, chú Tiểu Dương."

Loading...