Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 51
Cập nhật lúc: 2025-02-19 09:49:49
Lượt xem: 21
Dựa theo bối phận, Nguyệt Nhi làm con gái đỡ đầu của Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng quả thực phải gọi Triệu Dương là chú.
Triệu Dương nhận được ánh mắt của cháu gái, lập tức bắt chuyện nói: "Đúng vậy! Ở trên đại học tôi cũng có rất nhiều bạn học, tôi sẽ gọi tất cả bọn họ đến đây."
Tiết Quốc Thành cùng Tể Tú Lan nhìn người nhà họ Triệu đối diện, trong lòng có chút điên cuồng.
Thật là một sai lầm mà.
Bọn họ không thể hai chọi bốn được.
Mặc dù bây giờ tên nhóc Định Khôn đã tỉnh lại nhưng vẫn đang hồi phục trong bệnh viện nên không còn cách nào.
Đây, đây là một cuộc chiến không khói thuốc.
Bây giờ còn quan tâm đến quan hệ của hai nhà làm gì chứ?
Phó Vãn: "Tôi rất thích vị trí này."
Cây hòe cổ thụ này đã sống hàng trăm năm, là loài tốt nhất để lấy bóng mát. Hơn nữa, cây hòe vốn có là vật thuần âm nên mùa hè ở dưới đây vô cùng mát mẻ.
Tiết Quốc Thành và Tễ Tú Lan nghe vậy có hơi ủ rũ, Phó Vãn lại đổi giọng nói: "Nhưng những cái bàn nhỏ này của tôi quả thực có thể thay thế được."
Oa!
Mọi người có mặt lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Phó Vãn. Không sợ Phó Vãn sẽ đưa ra yêu cầu, chỉ sợ Phó Vãn không yêu cầu! Tiết Quốc Thành lập tức nói: "Đầu bếp Phó, cô cần loại bàn nhỏ nào? Tôi đây quen ông chủ Tôn của Công ty Gỗ, dù cô muốn loại gỗ như thế nào thì tôi cũng sẽ chuẩn bị loại gỗ cô muốn trong thời gian sớm nhất."
Gà tặc! Phó Vãn: "Dùng gỗ sẫm màu và gỗ thông ghép lại làm bàn gỗ. Tôi muốn tổng cộng chín bàn."
Với tư cách là người lớn nhất có mặt, Tiết Quốc Thành biết rất rõ gỗ sẫm màu còn được gọi là gỗ mun. Trước đây, khi việc thổ táng được ưa chuộng, nhiều người già đã sử dụng gỗ mun để đóng quan tài trường thọ.
Mặc dù cây thông tương đối rẻ nhưng thuộc tính của chúng là dương. Chiếc bàn gỗ làm bằng gỗ với hai thuộc tính âm và dương hợp lại này, Phó Vãn có ý đó.
Phó Vãn trầm ngâm máy lần rồi nói: "Chuẩn bị cho tôi đôi đũa gỗ đào dùng một lần."
Tiết Quốc Thành lập tức gật đầu: "Được, tôi sẽ ghi nhớ và sẽ đặt làm cho đầu bếp Phó trong thời gian sớm nhất."
Chẳng qua chỉ là vài cái bàn thôi, cũng không phải là đầu bếp Phó muốn có sao trên trời.
Vì Phó Vãn đã cứu con trai mình nên dù cô muốn có những ngôi sao trên trời thì Tiết Quốc Thành cũng sẽ tìm cách lấy chúng cho Phó Vãn. Tễ Tú Lan lập tức cưỡi lừa xuống dốc, nhìn Phó Vãn bằng ánh mắt mong đợi, thấp giọng hỏi: "Đầu bếp Phó, cô có bán bùa bình an, ngọc bài các loại không?" Mãi con trai của bà ấy mới tránh được một kiếp, Tề Tú Lan thực sự sợ Tiết Định Khôn sẽ gặp phải một tai họa khác trong tương lai.
Nếu có thể tìm thấy một lá bùa bình an hữu ích thì không gì tốt bằng.
Chùa Lục Vân hương khói hưng thịnh, có vô số người hành hương tìm kiếm bùa bình an, Tề Tú Lan cũng đến đó trong hai tháng Tiết Định Khôn hôn mê, bỏ ra mấy vạn để cầu xin bùa bình an nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Lời này vừa nói ra, những người khác đều đầy mong đợi nhìn Phó Vãn. Thứ mà Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng mong muốn nhất là một lá bùa có thể giúp mang thai.
Nguyệt Nhi chưa đủ tuổi lại muốn đi du học một mình, nếu cô ấy không mang theo thứ gì đó bên mình sẽ thấy không an toàn.
Mà Triệu Dương càng đau lòng hơn, đầu bếp Phó đã đưa bùa bình an cho Tiết Định Côn, trên đầu cậu ấy thậm chí còn không có một sợi tóc. Bùa bình an là một sản phẩm rất cần thiết!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/51.html.]
Mọi người nhìn Phó Vãn với ánh mắt "Tôi cũng muốn." đầy mong đợi Vương Phong: "...'
Thật là một bậc thầy.
Đầu óc Vương Phong trống rỗng, anh ấy thực sự không hiểu tại sao một bậc thầy huyền học vĩ đại như vậy lại đến dựng quầy bán đồ ăn. Bán có thể kiếm được bao nhiêu chứ?
Phó Vãn nói với giọng bình tĩnh: "Tôi chỉ là một đầu bếp bình thường, sao tôi có thể bán bùa bình an chứ? Phong thủy huyền học cũng chỉ là sở thích bán thời gian của tôi, không thể đạt đến trình độ chuyên nghiệp."
Khóe môi Phó Vãn hơi cong lên, cô nói: "Chỉ có thể gọi là quà."
Mọi người đều choáng váng cho đến khi nghe được lời cuối cùng của Phó Vãn. Con mẹ nó. Hiều trong vài giây luôn.
Vì vậy, hiện trường giống như một cuộc đua 100 mét, mọi người ngay lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi và lao tới quầy bán đồ ăn.
"Đầu bếp Phó, xin hãy nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ dùng nước nóng mà cô đã đun sôi để làm một tô mì ăn liền khác!"
Đàm Nguyệt Nhi sờ sờ cái bụng căng tròn của mình, ợ lên nói: "Em đói quá, vừa rồi ăn bát mì ăn liền còn chưa no, em muốn ăn thêm một bát mì ăn liền nữa." Không phải là họ muốn ăn mì ăn liền, chỉ cần ăn mì đã có được bùa bình an quả thực rất tiết kiệm!
Hoàn toàn không cần sự phục vụ của Phó Vãn. Họ tập trung vào việc tự lực cánh sinh, mỗi người tự làm cho mình một bát mì ăn liền.
Sáu người chen chúc trước quầy bán đồ ăn nhỏ, đồng loạt hành động. Nước nóng sôi trong nồi inox đang tỏa ra sương trắng, tràn ngập hương khói lửa dưới ánh đèn đường màu vàng mờ.
Lúc này, một chiếc ô tô màu trắng từ xa lao tới, cửa số chậm rãi hạ xuống để lộ khuôn mặt tài xế.
Người đàn ông nhìn mấy người đang bận rộn trước quán ăn, đây có phải là xe bán mì không?
Nửa đêm có mùi khói lửa khiến người đàn ông cảm thấy hơi đói, anh ấy đặt một tay lên cửa kính ô tô, hét vào quầy hàng: "Bà chủ, cho tôi một tô mì, tôi muốn ba tệ."
Người đàn ông định đậu xe bên cạnh, xuống xe ăn tô mì nóng hồi. Phó Vãn đứng ở quầy bán đồ ăn bên cạnh, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mặt tài xế, bình tĩnh nói: "Đêm nay tôi không bán cho anh được."
Bàn tay đang đặt trên khóa cửa ô tô của người đàn ông lập tức cứng đờ nhìn Phó Vãn qua cửa số ô tô, có chút khó tin: "Cô không bán cho tôi á?" Thời nay mở cửa kinh doanh, ai sẽ từ chối khách hàng? Người lái xe nhìn quanh, nhận thấy phía trước có vài chiếc ô tô sang trọng đang đỗ, vẻ mặt hơi sững sờ.
Những chiếc xe rẻ nhất trong số này có giá khởi điểm hơn trăm vạn, ngoài ra còn có một chiếc siêu xe màu xanh lam là phiên bản giới hạn. Chỉ một số ít người ở Ninh Thành mới có thể mua được.
Người đàn ông nhìn những người đàn ông và phụ nữ đang bận rộn làm mì ăn liền trước quầy đồ ăn, trong lòng có chút khó hiểu.
Người giàu đổ xô đi ăn quán ven đường ư?
Người đàn ông lại đặt tay lên vô lăng, khit mũi giận dữ: "Đồ chó coi thường người khác!" Làm gì có quán ven đường tôi tàn nào chỉ nhận người giàu?
Anh ấy không hiếm lạ gì!
Người đàn ông tức giận đến mức đạp ga phóng xe đi, chỉ để lại một luồng khí thải.
Triệu Côn Minh dành cho mình một lúc để làm chút mì, sau đó ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng người lái chiếc xe màu trắng trước khi rời đi. Triệu Côn Minh cau mày, có chút suy tư: "Người kia nhìn quen quen, hình như... hình như... ˆ
Triệu Côn Minh dành cho mình một chút thời gian để làm mì rồi ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của tài xế lái chiếc xe màu trắng rời đi.
Đoàn Đoàn lo lắng: "Mẹ ơi sao mẹ không cho chú đó ăn mì?"