Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 52
Cập nhật lúc: 2025-02-19 09:51:41
Lượt xem: 22
Phó Vãn liếc nhìn hộp tiện lợi, nhẹ giọng nói: "Chỉ còn lại một gói thôi."
Vương Phong ở dưới gốc cây hòe già sửng sốt, có suy đoán– Có phải để lại cho anh ấy không?
Đêm đó bà chủ nhà không từ chối cho anh ấy ngồi ăn mì. Nhưng anh ấy thật sự không lấy ra được 8 vạn 8.
Đoàn Đoàn vẫn chưa hiểu lắm, chẳng phải người đến trước sẽ ăn trước sao? Đoàn Đoàn rất lo lắng, cậu bé luôn cảm thấy mẹ mình sẽ không có nhiều khách hàng nếu làm nghề này. Mì ăn liền của mẹ rất ngon, nhưng chú Triệu và những người khác không thể đến quán ăn mì mỗi tối. Phải có khách hàng mới.
Đoàn Đoàn nghe các giáo viên ở trại trẻ mô côi nói rằng Internet là một phương tiện quảng cáo tốt. Họ thường đăng các video về trại trẻ mồ côi lên Internet, chiếu những đứa trẻ đáng thương nhằm nhận được thêm sự hỗ trợ tài chính. Đoàn Đoàn cảm thấy quán ăn của cậu bé và mẹ cũng có thể tận dụng sức mạnh của Internet để có nhiều người có thể xem và thu hút nhiều thực khách hơn.
Đoàn Đoàn ngước nhìn Phó Vãn: "Mẹ, mẹ có thể cho con sử dụng điện thoại di động được không?"
Phó Vãn không hỏi lý do mà đưa điện thoại cho Đoàn Đoàn vì điện thoại không cài mật khẩu. Đoàn Đoàn chụp vài bức ảnh, dự định ngày mai sẽ học cách đăng lên mạng. Lý Mỹ Phượng nhìn thấy điều này, ngay lập tức đặt mua một chiếc đồng hồ trẻ em và một chiếc điện thoại di động trên điện thoại của cô ấy. Sáu người mỗi người ăn hai bát mì ăn liền đầy ắp, ngay cả nước súp cũng không còn.
Chiếc bàn nhỏ chất đầy bát đĩa b.ắ.n và đũa, chiếc bàn gỗ chật hẹp khó có thể chịu được sức nặng.
Phó Vãn nói: "Hai ngày nữa sẽ gửi kèm theo bùa bình an."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, dù phải mắt hai ngày cũng không sao, chỉ cần thật sự lấy được bùa bình an này là được.
"Đầu bếp Phó, cô có cần chu sa và bùa vàng không?" Triệu Côn Minh nhanh chóng hỏi trước vợ chồng Tiết Quốc Thành.
Phó Vãn giải thích: "Dù là chu sa hay bùa vàng, chúng cũng chỉ là vật chứa linh lực mà thôi."
"Giấy màu, giấy Tuyên thành, giấy vệ sinh, bút lông, bút gel, bút chì đều được." Điều quan trọng không phải là công cụ mà là sức mạnh tâm linh ẩn chứa trong những phù văn mà cô vẽ ra.
Chỉ có học sinh dốt mới cần thêm dụng cụ văn phòng phẩm.
Phó Vãn nói thêm: "Nhưng chu sa thiên nhiên thượng hạng và giấy bùa màu vàng chất lượng cao quả thực có tác dụng bổ sung nhẹ." Cũng giống như hệ thống mỹ thực dành cho người sành ăn cung cấp các dụng cụ nhà bếp cơ bản, theo hệ thống, ngay cả những món ăn khó ăn nhất cũng có thể trở nên ngon hơn bằng cách cho vào.
Vạn vật thế gian, trăm sông đổ về một biển.
Tất cả đều xấp xỉ nhau.
Cũng có đạo lí như nhau.
Phó Vãn không nhắc tới thì thôi, nhưng vừa nhắc tới hệ thống mỹ thực này lại cảm thấy đau lòng.
Chiếc chảo dùng để chế biến những món ngon thượng hạng thế mà lại dùng để chứa nước âm phủ. Nó cảm thấy bị vấy bẩn.
Triệu Côn Minh nghe vậy nói: "Đầu bếp Phó, tốt nhất tôi nên tìm một ít chu sa và bùa tốt."
Rốt cuộc lần này đã có thể nhận được bùa bình an từ Phó Vãn, thật khó để nói lần sau sẽ đến khi nào. Họ không sợ rắc rối, họ chỉ muốn tác dụng của bùa bình an nhận được là tốt nhất có thể. Họ nhanh chóng chuyển tiền cho Phó Vãn.
Vương Phong sốc tới mức trợn mắt khi nghe thấy âm thanh thông báo thanh toán phát ra từ điện thoại của Phó Vãn.
Chỉ từ mười hai bát mì ăn liền Khang Sư Phụ mà bà chủ lời được hơn trăm vạn? Nếu đây là một thành phố nhỏ như quê hương của họ, số tiền Phó Vãn kiếm được trong một đêm sẽ đủ để mua một ngôi nhà lớn có vườn! Phó Vãn nhìn vào số dư WeChat của mình, lúc cô còn sống hóa ra số dư cũng ở mức sáu con số.
Trước khi xuyên qua không có gì, xuyên qua Thiên Cực Huyền Môn lại càng không có gì.
Phó Vãn nhìn chằm chằm một lúc rồi thở dài–
Cô thích nấu ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/52.html.]
Hệ thống mỹ thực: [...]
"Rửa bát, tôi lập tức rửa bát." Triệu Dương nhìn trên bàn bát đĩa bẩn, lập tức thuần thục xắn tay áo, lộ ra cánh tay cường tráng. Vương Phong sửng sốt, tối nay bà chủ kiếm nhiều tiền như vậy mà còn đề khách tự rửa bát?
Phó Vãn nhìn thu nhập sáu chữ số của cô tối nay, cảm thấy rằng cô thực sự có thể cung cấp dịch vụ tốt hơn tối nay.
Phó Vãn ra hiệu cho Triệu Dương: "Đi bẻ một cành hòe lại đây."
Triệu Dương không biết tại sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn leo lên cây hòe. Cậu ấy vốn đã rất cao rồi, chỉ cần bước nhẹ một bước tóm được một cành cây, bẻ gãy cành cây tươi nhất vẫn còn lá hòe trên đó.
Triệu Dương dùng cả hai tay đưa bảo vật cho Phó Vãn, không biết Phó Vãn định làm gì.
Phó Vãn cằm cành cây trong tay và đọc chỉ dẫn một cách nhẹ nhàng. Lá hòe trong tay cô tự động lay động khi không có gió, lá cây xào xạc rung động, một làn khói xám chợt bốc lên từ cành lá.
Trong nháy mắt, sau khi làn khói xám tan đi, cành hòe biến thành một bà già với nhiều vết nhăn trên mặt.
Lưng bà ấy cong lại, trên mái tóc bạc của bà ấy có một chiếc lá cây hòe. Mọi người đều đã trải qua chuyện tối hôm qua, nhìn thấy cảnh tượng vẫn còn có thể chịu đựng được, nhưng Vương Phong hoàn toàn sợ hãi.
Biến... biến thành người sống.
Bà lão này từ đâu ra vậy?
Vương Phong thậm chí còn có suy đoán, chẳng lẽ anh ấy vẫn còn ở trong trận pháp xuất thần đêm qua do nữ quỷ nhỏ chuẩn bị cho mình? Có phải mọi thứ anh nhìn thấy bây giờ chỉ là ảo ảnh? Không có gì thực sự cả?
Bà lão phấn nhìn thân thể của mình, vô cùng kinh ngạc: "Tôi đã thành người rồi? Tôi đã thành người rồi ư."
Bà lão túm lấy Triệu Dương đứng gân nhất, khuôn mặt già nua đầy vẻ vui mừng: "Tôi biến hình có đẹp không? Chắc chắn tôi phải xinh đẹp đúng không? Tôi có phải là một mỹ nhân tuyệt trần không?"
Triệu Dương: "..." Cậu ấy nên nói gì đây
Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hồi trẻ chắc hẳn bà là một mỹ nhân tuyệt sắc."
Đúng là một cậu bé có EQ cao.
Hồi bà còn trẻ...
Nụ cười trên khuôn mặt bà lão lập tức cứng đờ. Bà ấy nhìn xuống đôi bàn tay đầy nếp nhăn của mình.
Bà ấy lại sờ lên mặt mình, không những thô ráp mà còn có rãnh nghiêm trọng: "Tôi thế mà một bà già ư!"
Phó Vãn không để cho bà lão có thời gian đau buồn vì xuân thu, cô không để ý đến tiếng kêu của bà ấy, thấp giọng nói: "Đi rửa bát."
Bà lão vốn muốn từ chối, nhưng khi quay đầu nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Phó Vãn, thân thể hành động nhanh hơn não, lập tức bước tới dọn dẹp bát đĩa. Lý Mỹ Phượng và những người khác có chút xấu hổ, không thể chịu đựng được khi nhìn thấy một bà già khoảng bảy mươi, tám mươi tuổi đang rửa bát.
Dù đã được đầu bếp Phó biến hình nhưng xét cho cùng thì bà ấy vẫn già như vậy ...
Kính già yêu trẻ đã khắc sâu vào xương tủy của người Trung Quốc.
"Bà, bà chính là cái kia cây hòe già sao?" Tề Tú Lan không nhịn được đi tới, chỉ vào cây hòe già tức giận hỏi.
Những người còn lại đều sửng sốt. Bà lão này có phải là linh hồn cây hòe không?
Triệu Dương nghe nói Tiết Định Khôn bị cây hòe già giam giữ ở đây hai tháng, hóa ra già như vậy sao?