Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 54

Cập nhật lúc: 2025-02-19 03:06:53
Lượt xem: 17

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, con đi lấy bát đĩa và đũa cho chú."

Cây hòe già rửa bát nhưng vẫn nhường chỗ cho Đoàn Đoàn lấy bát đĩa sạch và đũa từ bên dưới ra.

Chuyện này kỳ thực không liên quan gì đến đám người Triệu Dương, nhưng Triệu Dương chỉ đơn giản là muốn ăn dưa nên ngồi xuống nghe chuyện vui. Thật ra Vương Phong đã ăn mì gói rất nhiều lần, đã thử đủ loại hương vị, nhưng bát mì bò om đêm hè này vẫn còn nguyên vẹn như trong trí nhớ của anh ấy.

Vừa ăn, anh ấy vừa nghẹn ngào kể lại chuyện xảy ra tối qua, người đàn ông bật khóc: "Tôi chưa làm điều gì trái đạo đức, sao lại nhằm vào tôi chứ?"

"Họ thưởng 74 nhân dân tệ mỗi ngày, cũng không phải là điều tôi yêu cầu."

Nền tảng shipper đã kích hoạt chức năng này, nhiều khách hàng cũ sẽ thưởng cho những người chuyển phát. 

Một đôi mắt nhìn thẳng vào Vương Phong từ nắp cống phía xa.

"74... Anh Vương, anh không kiêng kỵ con số này à." Triệu Dương vừa ăn dưa vừa ngạc nhiên nói.

Có biết xe đưa hồn của bọn họ như thế nào không? Biển số xe của xe bắt đầu bằng số 7 và kết thúc bằng số 4I

Kể từ hôm qua, Triệu Dương đã thêm 74 vào danh sách đen của mình. Phó Vãn: "7 là bọn họ, 4 là anh."

Cách phát âm đồng âm của số 4 khiến sắc mặt Vương Phong càng thêm khó coi. "Tôi bị quỷ đả tường bên trong cầu thang không thoát ra được! Nếu không có chai nước suối cô đưa cho tôi, bà chủ, chắc chắn tôi sẽ không ra ngoài được" 

Vương Phong toát mồ hôi lạnh khi nghĩ đến cảnh tượng kinh hoàng tối qua, anh ấy tiếp tục nói: "Con quỷ nhỏ đó cứ đòi tôi quay lại."

"Nó muốn bảy con quỷ cùng nhau g.i.ế.c tôi sao?"

Phó Vãn chưa kịp trả lời, điện thoại di động của Vương Phong đã rung lên trong túi quần.

Vương Phong nghe thấy âm thanh thông báo quen thuộc liền đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra xem.

Sắc mặt Vương Phong lập tức tái nhợt, điện thoại di động từ trong lòng bàn tay đẫm mồ hôi của Vương Phong rơi xuống đắt. Triệu Dương giúp đỡ nhặt lên, nghe thấy Vương Phong run rẩy như trấu, không ngừng lặp đi lặp lại: "Đơn hàng mới là của nhà đó."

Đơn hàng mới nhất tại số 04, Tòa nhà 18, khu dân cư Giang Nam, người lái xe mang đi được chỉ định — Vương Phong.

Lúc này là 12:04 sáng.

Vương Phong sợ hãi đến mắt trí. Nỗi sợ hãi tối qua lại ập đến, anh ấy chỉ có thể nhìn Phó Vãn cầu cứu.

Điện thoại đã rung lên để thông báo cho anh về đơn hàng mới nhất, nóng đến mức Vương Phong muốn vứt nó đi.

Vương Phong hoảng sợ hỏi: "Bà chủ, tôi từ chối nhận mệnh lệnh có được không? Tôi từ chối có được không?"

Phó Vãn thấy Vương Phong cầu cứu, binh tính nói một câu: "Nhận đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/54.html.]

Biết khách hàng đặt món không phải là con người, đầu bếp Phó còn bảo anh ấy nhận đơn ư?

Vương Phong nghĩ tới cảnh tượng kinh hoàng khiến cả đời anh ấy sẽ không bao giờ quên đêm qua, tay cầm điện thoại rung lên.

Có thật là còn muốn nhận đơn đặt hàng không? Làm chuyện này không phải là đi chịu c.h.ế.t sao?

Anh ấy giao đồ ăn chăm chỉ như vậy chỉ để kiếm tiền, không chỉ cho bản thân mà còn để trả các khoản nợ bên ngoài của gia đình.

Ba bị ung thư phổi mấy năm trước, gia đình vay mượn tiền khắp nơi để chữa trị cho ông ấy nhưng kết quả là cả người cả của đều không còn, họ lại còn nợ nần. Vương Phong cũng là người biết ơn, anh ấy biết dưới tình huống như vậy mà những người thân của vẫn sẵn sàng cho nhà anh ấy vay tiền đều là người tốt nên anh ấy đã rất cố gắng tiết kiệm tiền để trả nợ. Dù rất tằn tiện nhưng số tiền anh ấy tiết kiệm được trong một năm cũng không nhiều.

Nếu anh ấy chết, mẹ anh ấy người đầu bạc tiễn người đầu xanh thì ai sẽ trả nợ đây? Để mẹ anh ấy trả ư?

Vương Phong bất an, mặt đầy do dự nên chỉ có thể nhìn Phó Vãn. Bà chủ quán vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả những nữ minh tỉnh mà anh ấy từng thấy trên TV, phong thái từ trong ra ngoài cũng rất tao nhã. Cô vẫn vô cùng bình tĩnh, như thể trên đời này không có gì có thể khiến cô d.a.o động.

Triệu Dương ở bên cạnh gấp đến độ vò đầu bứt tai, hét lên một cậu: "Tin vào đầu bếp Phó sẽ có được sự sống vĩnh cửu!"

Tiết Quốc Thành cũng thuận theo nói: "Tin đầu bếp Phó đi không sai đâu, đừng tự mình làm loạn."

Nếu không phải hai vợ chồng mò mẫm hành động, Tiết Định Khôn sao có thể chịu khổ nhiều như vậy? Hơn nữa, điều đầu tiên con trai làm khi thức dậy là bắt họ đăng ký vào một trường đại học cho người già.

Lý Mỹ Phượng cau mày, dường như đang nhớ lại điều gì đó: "Tên khu dân cư Giang Nam này nghe quen quá."

Lý Mỹ Phượng suy nghĩ một chút, đột nhiên kinh ngạc nói: "Tôi nhớ ra rồi, hai năm trước ở khu dân cư Giang Nam này có một vụ án ngược đãi trẻ em nghiêm trọng xảy ra, trên báo chí đã bàn tán rất sôi nồi."

Lý Mỹ Phượng không có con nên luôn chú ý nhiều tới những trường hợp này. Cô ấy không thể sinh con, những người có thể sinh con kia lại không đối xử tốt với những đứa trẻ khó có được này.

Lý Mỹ Phượng mang vẻ mặt khá phức tạp, đầy cảm xúc nói: "Tôi nhớ mẹ của cô gái này là bệnh nhân tâm thần, vì bị bệnh nên suốt ngày ngược đãi con gái, bắt cô nhóc làm bài tập về nhà. Mẹ cô nhóc mắc bệnh tâm thần nên nhốt con gái cô ấy trong phòng ngủ hơn mười năm. Cô gái c.h.ế.t trong phòng ngủ, người hàng xóm ở tầng trên ngửi thấy mùi t.h.i t.h.ể đã gọi cảnh sát."

Lý Mỹ Phượng nhớ lại vẫn cảm giác ớn lạnh: "Khi cảnh sát đá tung cửa phòng ngủ thì phát hiện cô gái đó đã chết, trên tay vẫn đang cầm cốc nước rỗng." Vương Phong sửng sốt, chợt nhớ tới quỷ nhỏ luôn nói muốn uống nước. Có phải do cô bé c.h.ế.t vì khát không?

Vương Phong vô thức nhìn về phía nắp cống cách đó hơn mười mét, một đôi mắt u ám vẫn đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Chẳng lẽ là đang nói nữ quỷ nhỏ này sao?

Đàm Nguyệt Nhi lập tức cảm thấy đau lòng nói: "Tại sao mẹ cô nhóc lại có thể làm như vậy chứ? Dù có bệnh cũng không thể làm tổn thương con gái mình." Triệu Dương hừ một cái rồi phỉ nhổ nói: "Người đáng trách nhất chính là ba cô bé phải không? Biết rõ mẹ cô bé là bệnh nhân tâm thần rồi thì tại sao lại lấy về nhà rồi để cô ây có thai?"

"Coi như không đề cập đến chuyện trước, cho dù đã sinh con gái rồi, biết vợ là bệnh nhân tâm thần mà còn dám để một bệnh nhân tâm thần chăm sóc con gái? Lại còn bị nhốt trong phòng ngủ hơn mười ngày, người ba này không quan tâm luôn ư. Chuyện quỷ gì vậy trời."

Mẹ của cô gái quả thực rất đáng ghét, nhưng người phát bệnh tâm thần vốn không thể kiểm soát được, mà một người bình thường như ba cô bé mới kẻ có tội ác tày trời.

Là phụ nữ, việc đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ là điều dễ dàng nhất. Tề Tú Lan là một người mẹ cưng chiều con cái, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi khẳng định: "Nếu con gái tôi không may bị bệnh tâm thần thì tôi nhất định sẽ cắt bỏ tử cung và tuyệt dục trước khi mang thai con bé."

Điều này cũng để tránh được một số bi kịch có thể đoán trước. Vương Phong cảm động vô cùng, nhìn đồng hồ đếm ngược của ứng dụng ship hàng trên điện thoại di động, nếu quá thời gian sẽ tự động hủy bỏ. Vương Phong do dự, anh ấy thử thăm dò hỏi: "Bà chủ, nếu như tôi nhận đơn thì tiếp theo phải làm như thế nào?"

Loading...