Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 56

Cập nhật lúc: 2025-02-20 12:42:50
Lượt xem: 14

Vương Phong là một thanh niên nhiệt huyết, khí huyết đột nhiên dâng trào nên khi nhìn vào giao diện nhận đơn hàng chỉ còn lại 5, 4,...

Trước khi con số nhảy về 0, Vương Phong bấm vào nhận đơn hàng. Khi Vương Phong nhìn thấy trang xác nhận đơn hàng đã thay đổi, tim anh ấy đập như trống.

Triệu Dương ở một bên nhìn đến nỗi cảm động, không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Anh Vương, anh đúng là một người đàn ông chân chính, thật lợi hại." Nếu là cậu ấy, Triệu Dương đây không chắc mình có dám lội xuống vũng bùn này hay không.

Trong đầu Vương Phong vẫn còn mơ hồ, gãi gãi mái tóc không tính là sạch sẽ, háo hức hỏi Phó Vãn: "Bà chủ, bây giờ tôi có nên đến nhà họ Thương lấy đồ ăn ư? Sau đó giao hàng à? Sau khi đưa đến thì tôi nên làm gì? Tôi có để đồ ăn ở cửa rồi rời đi không?"

Phó Vãn thì thầm điều gì đó với anh ấy, Vương Phong sợ đến tái mặt, hai chân ngồi trên chiếc ghế nhựa nhỏ run rẩy điên cuồng.

Con mẹ nó. Bây giờ hối hận có phải đã muộn rồi không?

Vương Phong đột nhiên không dám đi nữa. Phó Vãn nói thêm: "Nhận đơn hàng tương đương với việc đồng ý với yêu cầu của ma quỷ. Nếu anh không hoàn thành, chúng sẽ công khai quấn lấy anh." Đoàn Đoàn nhìn vẻ mặt sợ hãi của Vương Phong, dùng giọng ngọt ngào nói: "Chú Vương đừng sợ. Mặc dù có một số quỷ trông đáng sợ nhưng không hẳn là kẻ xấu đâu, quen rồi thì sẽ không sợ nữa."

Vương Phong sắp òa khóc, không ngừng nói: "Tôi sợ, tôi thật sự sợ." Hơn nữa anh ấy cũng không cần làm quen với việc nhìn thấy ma! Vương Phong muốn phỉ nhổ sự nhiệt tình vừa nãy của mình. Anh ấy là người giao đồ ăn chứ không phải cảnh sát. Làm sao anh ấy có thể làm chúa cứu thế được? Phó Vãn nói: "Có kính không?"

Triệu Dương lập tức nhảy xuống khỏi chỗ ngồi, sải bước đến chiếc siêu xe màu xanh của mình, từ trong xe lấy ra một cặp kính râm.

"Đầu bếp Phó, kính râm có dùng được không?"

Phó Vãn gật đầu, bảo Triệu Dương hái hai lá hòe tươi, khiến bà cụ không ngừng rên rỉ: "Đau quá, đau quá, cậu làm tôi đau, phải bồi thường." Triệu Dương rùng mình sợ run người, sợ cây hòe tinh này lại nhắm vào mình, đến lúc đó cậu ấy và Tiết Định Khôn sẽ anh không ra anh, em không ra em, cùng nhau phục vụ bà già hòe tinh này.

Phó Vãn dùng lá hòe nhẹ nhàng lau hai tròng kính, thầm niệm một câu thần chú truyền vào một chút linh lực, sau đó đưa kính râm cho Vương Phong: "Sau khi mang đồ ăn đến, nếu sợ hãi thì cứ đeo vào."

Đôi mắt của mọi người đột nhiên mở to, mọi người đều nhìn anh ấy với ánh mắt ghen tị.

Đây có phải là pháp khí không?

Đây là pháp khí do chính đầu bếp Phó chế tạo!

Có phải nó lợi hại hơn so với bùa bình an không?

Vương Phong do dự nhìn Triệu Dương. Kính râm của nhà giàu đời thứ hai này hẳn là không hề rẻ nhỉ?

Triệu Dương vỗ vỗ Vương Phong trên vai nói: "Không sao đâu anh Vương, anh cứ coi đây là quà của tôi đi."

Trên mặt Vương Phong lộ ra vẻ biết ơn, Vương Phong dùng cả hai tay nhận lấy chiếc kính râm từ Phó Vãn, cần thận nhét vào túi áo khoác.

Vương Phong uống một ngụm nước mì, như đang cố gắng tiếp thêm sức mạnh cho bản thân. Anh ấy chuyển 518 nhân dân tệ cho Phó Vãn qua WeChat, sau đó giống như một người lính xông vào chiến trường, đi đến con xe điện ship hàng, gạt chân trống lên rồi cưỡi xe đi.

Vừa vặn tay ga, con xe điện nhỏ phóng đi chỉ để lại dư ảnh trên đường. Đoàn Đoàn chớp mắt kêu lên: "Mẹ ơi, con quỷ trên nắp cống đã biến mất rồi".

Phó Vãn gật đầu: "Ừm, cô nhóc đi theo rồi."

Trời đã khuya, những người trung niên như Tiết Quốc Thành đã sớm buồn ngủ. Sau khi Vương Phong rời đi, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến khiến họ không thể chịu đựng được nữa.

Triệu Dương và Đàm Nguyệt Nhi vẫn còn hưng phần hỏi: "Đầu bếp Phó, khi nào thì đóng cửa quán? Nếu không chúng tôi đưa hai người về ha?" 

Phó Vãn lắc đầu: "Tôi còn có khách, mấy người đi trước đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/56.html.]

Triệu Côn Minh muốn nói cô nhi quả phụ đêm khuya dễ gặp nguy hiểm, nhưng lại nghĩ đến thủ đoạn khó lường của Phó Vãn đành phải im lặng. Họ chào tạm biệt Phó Vãn rồi lần lượt lên những chiếc ô tô sang trọng đỗ bên đường.

Linh hồn cây hòe già lảo đảo đi về phía cửa số xe của Tiết Quốc Thành và Tễ Tú Lan rồi nói: "Ba vợ, mẹ chồng, hãy hãy chăm sóc Tiểu Tiết thật tốt... Mấy người có biết kính già yêu trẻ không."

Bà lão hòe tinh chưa kịp nói xong thì Tiết Quốc Thành đã đạp ga phóng xe đi, thổi cho bà lão hòe tinh một ngụm khí thải ô tô.

Trong đêm khuya, bướm đêm lảng vảng quanh ánh đèn đường mờ ảo, hầu như không thấy người qua đường.

Phó Vãn nhìn thấy Đoàn Đoàn lấy tay dụi mắt: "Buồn ngủ à?" Đoàn Đoàn ngượng ngùng gật đầu.

Phó Vãn ngồi xuống ghế và đưa tay về phía Đoàn Đoàn, cậu bé đỏ mặt và lao vào vòng tay của Phó Vãn.

Phó Vãn để Đoàn Đoàn ngồi vào lòng cô, vòng tay ôm lấy cậu bé.

"Sau này nếu thấy buồn ngủ thì cứ ở nhà ngủ đi."

Đoàn Đoàn đột nhiên tỉnh dậy, nắm lấy tay áo Phó Vãn, căng thẳng nói: "Con muốn làm việc với mẹ."

Phó Vãn nhẹ nhàng ừ một tiếng, dùng lòng bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ vào lưng Đoàn Đoàn.

Ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của mẹ, Đoàn Đoàn càng buồn ngủ hơn, cậu bé kéo mạnh góc áo của Phó Vãn, thấp giọng lắm bẩm: "Mẹ, sau này Đoàn Đoàn cũng sẽ nấu ăn cho mẹ. Đoàn Đoàn muốn ăn cơm cùng mẹ... ừm...'" Phó Vãn cụp mắt xuống trầm tư, cả nhà cùng nhau ăn cơm thực sự là một cách rất quan trọng để bày tỏ tình cảm.

Điều cô mong chờ nhất trước đây là cả gia đình cùng nhau ăn cơm và trò chuyện về những điều thú vị ở trường bên trong phòng ăn. Luôn luôn có tiếng cười và tiếng cười trên bàn ăn của họ.

Việc ba của Đoàn Đoàn đã c.h.ế.t không sao cả, cô cũng có thể ngồi ăn chung bàn với Đoàn Đoàn.

Hệ thống hiện ra: [Kí chủ, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cô đã thu được công thức cơm dạy làm cơm chiên.]

Phó Vãn: "Ồ."

Cô biết.

Hệ thống nhắc nhở: [ Kí chủ, cô đã ăn hết mì ăn liền, đề nghị đổi sang thực đơn mới. Cơm chiên khá ngon đó.]

Phó Vãn: "Có thể cân nhắc."

Hệ thống mỹ thực đã cảm động rơi nước mắt, cuối cùng chuyện này đã đi đúng hướng rồi ư?

Ký chủ tự tay làm cơm chiên, trong tương lai sẽ có vô số thực khách xếp hàng vì món cơm chiên do kí chủ làm.

Thậm chí sẽ có những thực khách tranh giành một đĩa cơm chiên! Hệ thống đã thấy cảnh tượng nổi tiếng này vô số lần từ những ký chủ khác, nhưng lần nào nhìn cũng thấy rất thích.

Đây mới là bí mật thực sự của món ăn ngon.

Tối nay tâm trạng Phó Vãn rất ổn, hệ thống mỹ thực cùng Phó Vãn trò chuyện rất nhiều.

Mặc dù Phó Vãn kiếm được không ít tiền, nhưng thực sự có quá ít thực khách. Hệ thống mỹ thực nói: [Ký chủ có cân nhắc chuyển hướng PR không? Phát sóng trực tiếp, video ngắn hoặc triển khai chương trình đồ ăn mang về, sử dụng sức mạnh của Internet để tăng lượng khách hàng.]

Phó Vãn không phải là một nhà huyền bí cứng đầu trong thời đại mới nên cũng có những ý tưởng mới. Cô gật đầu nói: "Có thể cân nhắc."

Hệ thống mỹ thực hài lòng: [Đã muộn rồi mà ký chủ còn chưa về nhà sao? Mọi người đều chìm vào giác ngủ rồi.]

Loading...