Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 73
Cập nhật lúc: 2025-02-21 16:36:55
Lượt xem: 13
Khoảnh khắc đó người nhà họ Trương đang kêu khóc lập tức đứng lên, còn người mẹ thì lăn lộn gào thét tại chỗ khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Trong cơn đau buồn tột độ, cha Trương trừng mắt nhìn Vương Phong: "Tại sao cậu biết nơi này? Cậu g.i.ế.c con trai tôi sao? Cậu đến thôn của tôi để làm chuyện này ư?"
Trong thôn Trương Gia của bọn họ có ai, người trong thôn đều biết chuyện này. Làm sao Vương Phong - một người ngoài cuộc lại có thể biết được con họ đã c.h.ế.t trong bể tự hoại bỏ hoang ở thôn chứ?
Không phải kẻ g.i.ế.c người thì cũng là đồng phạm.
Gia đình nhà họ Trương tức giận muốn ra tay bừa bãi nhưng Vương Phong đã được cảnh sát bảo vệ.
Làm người tốt như thế này thực sự rất khó.
Nhưng cô bé tên Đóa Đóa không liên quan nhiều đến đầu bếp Phó phải không? Vương Phong đã nhìn thấy cô cứu cô gái dưới sông. Lúc đó, bảy con ma nhỏ đang xem tin tức bên cạnh Tư Tư sợ hãi đến mức la lên, nói nhìn thấy một con quỷ nước dưới sông.
Lúc đó Vương Phong đại khái đoán được rồi, nhưng khi nghe tin vẫn bị chấn động.
Nhưng hôm nay thì sao bây giờ?
Phó Vãn, một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ trắng bất ngờ xuất hiện trên nhiều nền tảng mạng xã hội đã nhận được nhiều ý kiến trái chiêu và chỉ trích. Nhiều người cho rằng thật việc cô xuất hiện để cố gắng nổi tiếng vào thời điểm cấp bách như vậy rất quá đáng.
May là cư dân mạng không biết tài khoản xã hội của Phó Vãn, nếu không cô đã bị bôi đen rồi.
Vương Phong sợ hãi đến mức lao tới chỗ Phùng Kiện nói: "Cảnh sát, xin hãy bảo vệ tôi."
Mặc dù bộ xương rất có thể là của Trương Ngạn Khanh nhưng vì quần áo của trẻ em được tìm thấy bên trong nên việc xét nghiệm ADN cần thực hiện vẫn sẽ được tiến hành.
Vương Phong vinh dự được hỏi: "Làm sao cậu biết Trương Ngạn Khanh ở trong bể tự hoại thứ hai ở phía đông của thôn Trương Gia?"
Cuộc sống của Vương Phong đã được điều tra kỹ lưỡng. Anh ấy không phải người thôn Trương Gia cũng không có liên hệ gì với Trương Ngạn Khanh. Thân là một người giao hàng, anh ấy đã hai lần được khen thưởng vì đã giúp đỡ người khác, là một chàng trai trẻ đầy triển vọng.
Vương Phong xấu hổ cười, tuyệt vọng nói: "Chuyện là... tên nhóc Trương Ngạn Khanh này đêm qua đã báo mộng cho tôi, nhờ tôi giúp tìm cậu nhóc tìm thi thể."
Một nhóm cảnh sát: "..."
Anh có thực sự biết mình đang nói điều gì không anh trai.
Phùng Kiện nhìn Vương Phong bằng ánh mắt dò hỏi hồi lâu, chỉ nói máy chữ: "Chuẩn bị kiểm tra ma túy."
Vương Phong chìm vào im lặng... Kiểm tra chất kích thích?
Cảnh sát cho rằng anh ấy sử dụng ma túy à? Nhưng thật ra ngay khi quyết định giúp đám tiểu quỷ tìm kiếm hài cốt, Vương Phong cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị cảnh sát coi là nghi phạm rồi.
Vương Phong bất lực nhìn hành động vô cùng cần thận của những cảnh sát xung quanh. Đã bao giờ anh ấy dám nghĩ đến trải nghiệm kỳ diệu này đâu? Vương Phong rất hợp tác, bị đưa đi kiểm tra ngay trong đêm. Cán bộ cảnh sát Phùng Kiện và các đồng nghiệp khác cũng đều không về nhà. Kết quả cũng được đưa ra khá nhanh, đúng lúc mấy người Phùng Kiện đang ăn mì tôm.
Báo cáo xét nghiệm cho thấy Vương Phong hoàn toàn bình thường, không tiêm hoặc sử dụng ma túy cấm, trạng thái tinh thần tốt.
Không sử dụng ma túy, tinh thần bình thường, nhưng lại có thể tìm ra vị trí t.h.i t.h.ể của Trương Ngạn Khanh. Ngoài bản thân Vương Phong là hung thủ, không còn lời giải thích nào khác.
Nhưng Vương Phong có bằng chứng ngoại phạm. Trương Ngạn Khanh mất tích vào hai giờ chiều ba tháng trước, mà lúc đó Vương Phong mới vừa giao thức ăn xong, đang ăn mì trong quán. Camera của quán mì đó vẫn ghi lại được hình ảnh của anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/73.html.]
Mặt Phùng Kiện nhăn nhó, lẽ nào một cảnh sát như anh ấy lại phải chấp nhận lời giải thích "báo mộng" kỳ quặc này?
Cảnh sát một lần nữa thẳm vấn Vương Phong: "Trước tiên, chúng tôi giả sử theo lời anh nói là báo mộng, vậy anh có biết tại sao Trương Ngạn Khanh c.h.ế.t đuối trong bể tự hoại bỏ hoang không?"
Đây là án mạng hay tai nạn?
Vương Phong nghĩ đến cậu bé mập mạp đó, khóe miệng run rẩy nói: "Cậu nhóc nói rằng mình đi thám hiểm đầu thôn hoang vắng, vì ăn quả chưa chín trên đường nên bị tiêu chảy, muốn đi vệ sinh, sau đó không may ngã vào đó."
Đây không phải là án mạng mà là tai nạn.
Cảnh sát chỉ ghi lại lời khai của Vương Phong, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Sau khi điều tra, họ xác định Vương Phong không liên quan đến việc cậu bé Trương Ngạn Khanh c.h.ế.t đuối trong bể tự hoại. Không có bằng chứng thì buộc phải thả người.
Phùng Kiện nhìn Vương Phong được thả ra, anh ấy có chút hoang mang. Nếu thế giới này thực sự có chuyện báo mộng, tại sao cậu nhóc Trương Ngạn Khanh không báo mộng cho cha mẹ?
Hoặc ít nhất, tại sao không báo mộng cho cảnh sát? Tại sao lại phải tìm đến một anh chàng giao hàng ngoài đời chưa từng quen biết?
Phùng Kiện không tài nào hiểu nổi, nhưng vẫn nở nụ cười, đích thân đưa Vương Phong ra khỏi đồn cảnh sát, vỗ vai anh ấy nói: "Tiểu Vương, cảm ơn anh đã cung cấp manh mối, phần thưởng của anh mấy ngày tới sẽ được giao đến. Trời đã khuya rồi, anh cũng về nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Phùng Kiện vẫy tay chào rồi quay trở lại đồn cảnh sát. Vừa mới ngồi xuống ghế, còn chưa nóng mông, anh ấy đã thấy một bóng người xuất hiện trước cửa đồn.
Vương Phong đẩy cửa bước vào.
Phùng Kiện ngạc nhiên nhìn anh chàng giao hàng vô cùng nhiệt tình này, mỉm cười hỏi: "Tiểu Vương, sao anh lại quay lại? Có bỏ sót gì sao?"
Vương Phong gãi đầu, vẻ mặt khá lúng túng, anh ấy hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, nói một tràng lời thoại đã được chuẩn bị từ trước: "À, tôi lại đến báo án."
Lúc này, tất cả cảnh sát trong đồn cảnh sát đều đổ dồn ánh mắt về phía Vương Phong.
Sao anh ấy lại báo án liên tục vậy?
Vương Phong nhắm mắt lại nhưng vẫn cảm nhận được vô số ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, anh ấy nói một hơi: "Lần này tôi báo án về vụ mất tích của bé gái Lưu Viện hai tháng trước."
Mọi người nhìn chằm chằm vào Vương Phong, Phùng Kiện hỏi: "Lại là báo mộng?"
Vương Phong: "Ừm."
Tất cả cảnh sát đều rối như tơ vò. Mặt trời lên cao, từ nhà máy gỗ vọng ra tiếng ồn ào lạnh lẽo của các loại máy móc hoạt động, khắp nơi đều là mùn cưa.
Một đoàn cán bộ thị sát đang đi tham quan nhà máy, giám đốc nhà máy ân cần đi theo sau hai vị tổng giám đốc.
Tổng giám đốc Tôn của Công ty gỗ Tôn thị buồn bực nhìn Tiết Quốc Thành: "Lão Thiết, ông chỉ muốn đặt làm bàn ăn, cứ cử người tới làm là được rồi, sao phải đích thân đến đây chứ?"
"Định Khôn con trai ông không phải mới tỉnh lại sao? Không đi chăm sóc con trai cho tử tế, quan tâm đến bàn ăn làm gì?"
Tiết Quốc Thành cười bí ẩn: "Chuyện này ông không cần quan tâm, tôi không ngờ nhà máy ông lại có hiệu suất cao như vậy, hôm nay đã làm xong rồi."
Tiết Quốc Thành nhìn quanh xưởng, nhìn số ít công nhân bên trong, ngạc nhiên nói: "Nhà máy của ông có hiệu suất cao như vậy, sao lại có ít công nhân thế?"
Vị giám đốc đi theo sau sắc mặt thoáng chốc thay đổi, vội vàng nói: "Tiết tổng, nhà máy gỗ Hưng Vượng của chúng tôi làm việc theo ca, ban đêm cũng có người làm việc."