Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-09-15 16:17:48
Lượt xem: 31
Khi mặt trời lặn về phía tây, những chiếc quân kỳ còn sót lại cắm nghiêng trên chiến trường bị ánh trời chiều nhuộm thành màu vàng óng ánh nhàn nhạt màu máu, những xác c.h.ế.t ngổn ngang trên mặt đất biểu lộ sự thê lương vô tận.
Thiết kỵ binh đang lao tới như một thanh đao thép cường ngạnh đ.â.m vào vùng đất gió lửa hỗn loạn này, trên mặt của những quân binh phản tặc vừa mới buông bỏ vũ khí quy hàng càng thêm kinh hoàng hơn, túm tụm lại với nhau như một bầy cừu non đang chờ bị làm thịt.
Khi khoảng cách càng gần hơn, Phàn Trường Ngọc cũng nhìn rõ hơn người đang một mình xông tới phía trước, khuôn mặt lạnh lùng như ngọc, ánh mắt như sói rừng săn mồi trong hoang dã nhìn chằm chằm vào nàng, hung hăng vung roi lao về phía bên này.
Phàn Trường Ngọc nhìn thấy thì giật mình, đẩy đẩy Tạ Ngũ: "Càng gần hơn nhìn sao càng giống hơn?"
Tạ Ngũ đã sắp khóc, nhìn thấy thần sắc muốn ăn thịt người kia của Tạ Chinh, vô thức nói: "Cô nương, chạy mau!"
Mũ giáp của Phàn Trường Ngọc sớm đã rơi mất, sau một phen giao chiến với tên tướng quân phản tặc kia thì búi tóc nhỏ trên đầu nàng không bị bung ra nhưng cũng bị tán loạn, giữa một đám quân binh đầy bụi đất trông rất dễ gây chú ý.
Nàng còn tưởng rằng Tạ Ngũ hoang mang là bởi vì chuyện mình nữ cải nam trang ra chiến trường thay cho Ngôn Chính bị bại lộ, trong lòng cũng lộp bộp theo một cái, không kịp ngẫm bộ dáng của vị tướng quân trên lưng ngựa kia sao lại giống với Ngôn Chính như thế, co chân chạy về phía có nhiều người nhất, mưu tính muốn chạy trốn trước.
Tuy nhiên, hai chân chạy làm sao sánh bằng bốn chân, con hắc mã to lớn còn cao hơn người ta một cái đầu, lúc chạy còn phảng phất còn theo một luồng gió táp, Phàn Trường Ngọc còn chưa kịp nhặt mũ giáp dưới đất lên đội, cả người đã bị chặn nhấc ngang lên lưng ngựa.
Đầu và chân nàng đều chúi xuống, bụng đặt ở trên yên ngựa phía trước, một hơi cũng không quay đầu lại, chiến mã lại phi nước đại trở về, chỉ thấy cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau.
Bên trong thiết kỵ binh có người hét lớn một tiếng: "Chủ tướng phản tặc Thạch Việt đã bị Hầu gia c.h.ặ.t đ.ầ.u ở hẻm núi! Có đầu người làm chứng! Đại quân toàn thắng!"
Quân Yến châu vốn đang kiệt quệ tinh lực chợt vỡ òa trong tiếng hoan hô như núi kêu biển gầm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phàn Trường Ngọc bị cướp lên lưng ngựa, theo bản năng giãy giụa hai lần, nhưng có lẽ bởi vì trước đó tiêu hao quá nhiều sức lực để g.i.ế.c địch nên hiện tại đã kiệt sức, tay chân đều bị bủn rủn, cái tay như kìm sắt đặt tại cái eo của mình, khiến nàng sửng sốt không có cách nào ngồi dậy.
Trong lúc giằng co, nàng ngửi thấy mùi thảo dược nồng nặc xen lẫn mùi m.á.u tanh nồng nặc trên người nam nhân, giãy giụa của Phàn Trường Ngọc yếu dần, nghiêng đầu nhìn tuấn nhan của người trên lưng ngựa dường như bị bao phủ bởi một tầng băng sương, không xác định lắm, gọi một tiếng: "Ngôn Chính?"
Tạ Chinh rũ mắt liếc nàng một cái, cũng không lên tiếng, mắt chỉ nhìn về phía trước, đột nhiên càng thêm dùng sức thúc vào bụng ngựa, hét lớn một tiếng: "Giá!"
Mặc dù giọng nói này lạnh lùng và tràn đầy tức giận, nhưng Phàn Trường Ngọc vẫn có thể nhận ra được đó là âm thanh của Ngôn Chính.
Nàng đột nhiên ngừng vùng vẫy, chỉ như một con ngỗng trời treo trên lưng ngựa, ánh mắt phản chiếu hoàng hôn cùng núi rừng, tất cả đều là sự hoang mang mờ mịt.
Ngôn Chính không phải là một tiểu binh, mà là một tướng quân.
Tại sao hắn lại lừa gạt mình?
Chiến mã của Tạ Chinh đã bỏ xa tất cả những người theo sau, những ngọn núi và dòng sông xanh ở hai bên con đường cái kề cận giao vào nhau.
Sau khi phát hiện ra sự bất thường của Phàn Trường Ngọc, Tạ Chinh đã kéo dây cương để cho chiến mã chậm lại, hắn đưa tay ra để kéo Phàn Trường Ngọc dậy, nhưng không ngờ Phàn Trường Ngọc đột nhiên nâng người lên, xoay khuỷu tay để tránh bàn tay nắm lấy của Tạ Chinh, tựa như một con báo nhảy dựng, đem hắn đẩy ép ở lưng ngựa, trừng đôi mắt hạnh tròn xoe tức giận nhìn hắn, quát: "Huynh gạt ta!"
Sắc mặt lạnh lùng của Tạ Chinh hơi ngưng trệ, nói: "Ta có thể giải thích."
Sắc trời càng ngày càng tối, Phàn Trường Ngọc nhìn nam nhân bị mình tóm lấy cổ áo đè xuống ngựa, sau khi lửa giận qua đi, trong lòng có một loại cảm giác ủy khuất không nói nên lời.
Thấy hắn bị thương nặng, nàng sợ hắn c.h.ế.t trên chiến trường, liền nghĩ đến cách man thiên quá hải thay hắn xuất chinh, nhưng từ đầu đến cuối hắn tựa hồ đều là lừa gạt nàng.
Nếu thương thế của hắn vẫn còn nặng, một tay sao có thể nhấc nàng lên ngựa?
Phàn Trường Ngọc mím chặt môi, trong lòng tức giận xen lẫn sự ủy khuất kia, hỏi: “Giải thích vì sao huynh trở thành tướng quân, hay là giải thích huynh luôn lừa gạt ta vì sao thương thế vẫn mãi chưa bình phục?”
Bởi vì trên tay nàng dùng sức, m.á.u từ hổ khẩu nứt toác tràn ra, Tạ Chinh cảm nhận được cái chạm vừa ấm vừa dính, còn chưa kịp trả lời câu hỏi của nàng, ánh mắt đã thay đổi: "Nàng bị thương rồi?"
Vừa nói, hắn vừa dùng một tay ngăn bàn tay đang kéo cổ áo của Phàn Trường Ngọc lại, định lật ra xem vết thương trên tay nàng, nhưng Phàn Trường Ngọc lại dùng sức, tiếp tục ấn hắn xuống.
Sắc mặt Tạ Chinh càng thêm lạnh lùng, cho tới bây giờ nhịp tim của hắn vẫn chưa bình tĩnh trở lại, không biết là bởi vì một đường trên lưng ngựa chạy như điên đến, hay là sợ về sau phát sinh cái gì, hắn đè xuống một mảnh lửa giận trong ánh mắt, nói: "Những gì nàng nói, ta đều có thể giải thích, để ta mang nàng về xem vết thương trước."
Phàn Trường Ngọc vẫn còn tức giận chưa tiêu tan, lạnh lùng cứng rắn nói vài câu: "Không cần huynh quan tâm."
Không có ai kéo dây cương, chiến mã chạy chậm một hồi đã dừng lại, nàng buông Tạ Chinh ra, vừa định nhảy xuống ngựa rời đi, không đề phòng người ở phía sau đột nhiên tóm lấy eo nàng gắt gao kéo vào trong ngực.
Trước đó khi nâng người lên Phàn Trường Ngọc đã ngồi đối diện với hắn, giờ khắc này vòng eo bị hắn ôm chặt tựa như sắp gãy, xương cốt còn hơi bị đau nhức, hai mắt của hắn cơ hồ dâng lên một tâng tơ máu, gần như là dữ tợn nói: "Không cần ta quan tâm? Vậy nàng đừng dùng thuốc mê làm ta bất tỉnh rồi ra chiến trường đi, nàng có biết chiến trường là cái gì hay không? Đó là nơi tính mạng con người không được coi là gì! Lần trước nàng xuống núi đoạt lương thực ta đã nói với nàng rồi, nàng đã quên sạch rồi hay sao?"
Cho tới nay hắn dường như chưa bao giờ tức giận như vậy, trên trán nổi gân xanh, ánh mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nhưng bàn tay đặt bên eo lại gắt gao siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch, như thể hắn đang che chở điều quý giá nhất mà hắn suýt đánh mất.
Phàn Trường Ngọc vốn đã tức giận và ủy khuất bởi vì bị hắn lừa gạt, nhưng lúc này khi hắn vừa mắng nàng, hốc mắt không khỏi chua xót vô cớ, nàng cố nén sự cay đắng trong mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải là do ta sợ huynh c.h.ế.t trên chiến trường sao!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-107.html.]
"Cho dù ta c.h.ế.t ở nơi đó, nàng cũng không nên đi!"
Những lời này vừa nói ra, Tạ Chinh nhìn hàng nước mắt lưng tròng nhưng lại cố chấp không chịu rơi xuống của Phàn Trường Ngọc, trong lòng như bị một thanh sắt nung đỏ thiêu đốt, m.á.u thịt phập phồng co rút lại, hơi thở hai người đều phát run.
Gương mặt hắn vẫn căng thẳng như cũ, nhưng khi cụp mắt xuống, giọng hắn đã dịu đi: “Nếu như ta c.h.ế.t rồi, nàng liền mang theo muội muội của nàng rời khỏi quân doanh, lần nữa tìm một chỗ mới đặt chân, mở cửa hàng thịt lợn cũng tốt, dựng chuồng lợn chăn lợn cũng tốt, sống cuộc sống thật tốt, tương lai có thể tái giá gả cho một thư sinh tuấn tú mà nàng thích, sinh con dưỡng cái..."
Khi những giọt nước mắt mà Phàn Trường Ngọc cố gắng kìm nén rơi trúng tay hắn, hắn nhìn những giọt nước mắt nặng nề của cô nương đang lặng lẽ khóc rơi xuống, tơ m.á.u trong đáy mắt hắn càng đỏ ngầu hơn, đột nhiên nắm lấy cằm của nàng mãnh liệt hôn lên.
"Oanh--"
Trên bầu trời vang lên tiếng sấm rền, tia chớp sáng trắng cắt đứt màn đêm, sau nửa tháng trời quang mây tạnh, cuối cùng đêm nay một cơn mưa xuân bất chợt kéo đến.
Hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống, Phàn Trường Ngọc mạnh mẽ đẩy hắn mấy lần đều không đẩy ra được, nước mưa trượt xuống mí mắt nàng, trong lúc nhất thời không phân biệt được trên mặt nàng là nước mưa hay là nước mắt, khuỷu tay nàng mấy lần đánh trên người đối phương, chỉ nghe được tiếng rên rỉ, nhưng bàn tay đè sau đầu nàng không hề buông lỏng, ngược lại càng hôn mãnh liệt giống như không muốn cho người sống.
Những tia chớp lóe lên khắp núi rừng, sau một thoáng sáng sủa, cả thế gian chìm vào bóng tối vô tận.
So với việc bị điên, Phàn Trường Ngọc không thể điên hơn hắn.
Với những cảm xúc không tên và xa lạ đan xen trong lồng ngực, nàng thậm chí không thể khóc trọn vẹn.
Cuối cùng, hắn cùng trán lên trán nàng, dùng bàn tay dính đầy m.á.u vuốt ve mái tóc dài đẫm nước mưa của nàng, giọng nói rất mềm mại, ánh mắt thâm thúy: “Khi ta vẫn còn sống, đời này nàng đừng nghĩ sinh con dưỡng cái cho người khác."
Phàn Trường Ngọc đã khóc đủ rồi, đáy lòng nàng đã trút hết những cảm xúc tồi tệ qua lần khóc này, khi nàng ngước mắt lên nhìn Tạ Chinh, nàng đ.ấ.m hắn một quyền không chút lưu tình.
Nàng không thu lực đạo, Tạ Chinh bị cú đ.ấ.m của nàng ném thẳng xuống ngựa.
Phàn Trường Ngọc không thèm quay đầu lại nhìn hắn, kéo dây cương hét lớn: “Giá!”
Chiến mã chạy nhanh ra ngoài, vó ngựa dấn đầy trong nước bùn.
Tạ Chinh nằm ngửa trên đất dưới mưa, dùng một tay che mắt trái bị Phàn Trường Ngọc đánh, hít một hơi khí lạnh, một lúc sau mới bỏ tay xuống, lại nhìn mưa bay khắp trời đêm mà cười to.
-
Phàn Trường Ngọc một đường cưỡi ngựa, trên đường đi còn dùng mu bàn tay chà sát bờ môi, nhưng đụng vào liền thấy đau, nhất định đã bị sưng lên.
Nước mưa mát lạnh tạt thẳng vào mặt, nhưng hai má lại hơi nóng, Phàn Trường Ngọc càng chà môi mạnh hơn, như muốn quên đi cái gì đó.
Nàng nhìn thấy đám thân binh đến tìm Tạ Chinh đang ở con đường cái phía trước, Tạ Ngũ cũng ở trong số đó.
Hắn ta nhìn thấy Phàn Trường Ngọc, vội vàng thúc ngựa tiến lên, gọi: "Phàn cô nương."
Thấy Phàn Trường Ngọc cưỡi ngựa của Tạ Chinh, hắn ta nhìn về phía sau Phàn Trường Ngọc, không thấy bóng dáng của Tạ Chinh, lại hỏi: "Hầu gia đâu?"
Phàn Trường Ngọc vốn cho rằng Tạ Chinh chỉ là một vị tướng quân, nhưng khi Tạ Ngũ gọi hắn là Hầu gia, đầu tiên là ngẩn người, sau đó nghiêm mặt nói: "Ngã c.h.ế.t rồi!"
Nói xong thì mặc kệ đám thân binh có biểu tình gì, thúc ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Tạ Ngũ vội vàng phân phó mấy người: "Các ngươi hộ tống phu nhân trở về, những người còn lại theo ta đi tìm Hầu gia!"
Mười mấy thân binh chia làm hai nhóm, một nhóm thận trọng cách xa một khoảng đi theo Phàn Trường Ngọc, nhóm còn lại vô cùng lo lắng đi tìm Tạ Chinh.
Khi nhìn thấy Tạ Chinh trên đường cái, mấy người nhóm Tạ Ngũ vội vàng xuống ngựa tiến lên nghênh đón: “Hầu gia!"
Ngọn đuốc nhựa thông cháy trong đêm mưa như thường lệ, đám thân binh đều cảm thấy sửng sốt khi nhìn thấy vết bầm nơi khóe mắt của Tạ Chinh.
Phu nhân đánh Hầu gia sao?
Tạ Ngũ nghĩ bản thân hắn ta cũng đi theo lừa dối Phàn Trường Ngọc, sau đó nhớ lại cảnh tượng bi thảm của tướng quân phản tặc bị Phàn Trường Ngọc vung mạnh mấy nện đánh chết, vô cùng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Sau khi trở về, phu nhân cũng sẽ đánh hắn ta đúng không?
Tạ Chinh không để ý suy nghĩ ngu xuẩn của hắn ta, hỏi: "Nàng đâu rồi?"
"Nàng" này, chỉ có thể là Phàn Trường Ngọc.
Tạ Ngũ vội vàng định thần lại, đáp: "Tạ Cửu và những người khác đã hộ tống phu nhân trở về."
Tạ Chinh không hỏi thêm câu nào nữa, quay người lên chiến mã do Tạ Ngũ dắt tới, nói: "Trở về doanh trại."