Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 124

Cập nhật lúc: 2024-09-15 16:22:52
Lượt xem: 29

Đào Thái phó từ chỗ của Hạ Kính Nguyên trở về, ngay lập tức đi tìm Phàn Trường Ngọc, khi đến doanh trại của nàng, ông ấy mới biết nàng đã trở về nhà.

Trước khi tân binh tham chiến, mỗi binh lính cứ nửa tuần sẽ có một ngày hưu mộc, đám tiểu binh cũng có một ngày rảnh rỗi, những người như Phàn Trường Ngọc có chỗ để ở gần đây cũng có thể về nhà một ngày.

Đào Thái phó chắp tay sau lưng nhìn trời, lẩm bẩm: “Thiên ý trêu người, như thế nào mọi thứ lại trộn lẫn vào đây.”

-

Đến khi Tạ Chinh dựa theo địa chỉ Tạ Thất đề cập trong thư tìm thấy tiểu viện mà Phàn Trường Ngọc đã thuê thì sắc trời đã gần tối.

Trong sân có chút hẻo lánh, lối vào sân có một con đường đá kéo dài, trên tường viện có một cây lựu vươn ra cành lá, hoa đã rụng đi, trên đài hoa có điểm xuyết quả thạch lưu to bằng móng tay.

Cửa sân không đóng, có một đại nương trên năm mươi tuổi bưng một chậu rau đến ngồi trên ngưỡng cửa chậm rãi lặt, một cô nương trẻ đã đổi một thân nữ trang ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, giúp đỡ đại nương cùng lặt rau củ.

Trong sân, một lão nhân gầy guộc đang đập một loại đồ dùng nào đó, còn một nam tử trẻ tuổi bên cạnh đang lúi húi phụ giúp bào gỗ.

Tạ Chinh dắt ngựa dừng lại, lặng lẽ quan sát một lúc lâu.

Có lẽ là do ánh hoàng hôn còn sót lại đã phủ một tầng ánh sáng vàng ấm áp lên mọi vật trước mắt, khiến hắn có cảm giác như đang ở nhà.

Những sóng ngầm mãnh liệt gì đó trên triều đình đều đã đi xa, đáy lòng chỉ còn lại sự yên bình.

Bên kia đường lại vang lên tiếng bước chân, còn có tiếng trẻ con vui vẻ ngân nga những bài đồng d.a.o lạc điệu.

Tạ Chinh nghiêng đầu nhìn lại, thấy Trường Ninh nhún nhảy lắc lư đi ở phía trước, hai cái búi tóc trên đỉnh đầu cũng lắc lư, Tạ Thất đuổi một con vịt mẹ cùng một đàn vịt con đi phía sau, bất đắc dĩ nói: "Tổ tông, muội đi chậm một chút, coi chừng ngã…”

Hải Đông Thanh cũng đong đưa đi theo sát, có những con vịt con bị tụt lại phía sau, Tạ Thất khống chế không nổi, Hải Đông Thanh đi tới mổ chúng, dọa khiến cho mấy con vịt con lông vàng kêu líu ríu, sợ hãi lao về phía trước.

Tạ Thất ngẩng đầu lên một cái, nhìn thấy Tạ Chinh dắt ngựa đứng ở ven đường, nhảy dọa giật cả mình, vội vàng gọi: "Hầu... Chủ tử."

Trường Ninh cũng kinh ngạc lên tiếng: "Tỷ phu?"

Phàn Trường Ngọc đang ngồi ở cửa sân nghe thấy động tĩnh, nhìn ra ngoài, thấy một người một ngựa đứng dưới ánh chiều tà, đầu tiên là sửng sốt một lúc, sau đó phủi tay vào áo đứng dậy, muốn đi tới giúp Tạ Chinh dắt ngựa, lại do dự đứng tại chỗ.

Ngược lại, Triệu đại nương nhìn thấy Ngôn Chính liền vui vẻ ra mặt, giục Phàn Trường Ngọc, nói: “Mau mau, tiểu Ngôn tìm tới rồi, sao cháu không tiến đến đón hắn.”

Phàn Trường Ngọc căn bản là không ngờ Tạ Chinh lại xuất hiện ở Sùng châu sớm như vậy.

Hắn không phải sẽ dẫn binh tấn công Khang thành sao?

Tại sao lại đột ngột đến đây như vậy?

Phàn Trường Ngọc bước lên trước với sự nghi ngờ hiện ra trên trán, ngay khi vừa định nói giúp đỡ dắt ngựa, Tạ Ngũ đang giúp Triệu thợ mộc bào gỗ trong sân đã lao tới cướp lấy công việc này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn ta cười nói: "Chuồng gia súc đang bỏ không, thuộc hạ trước đi buộc ngựa vào chuồng gia súc."

Sân này vốn là sân của nông dân, người ta đều có xây dựng chuồng lợn, chuồng gia súc.

Sau khi Triệu đại nương đến đây, ngoại trừ trồng một số loại rau, còn nuôi một đàn vịt, ngày nào Trường Ninh cũng năn nỉ Tạ Thất dẫn mình đi cùng, lùa đàn vịt ra sông bơi lội rồi quay lại.

Triệu thợ mộc bị bắt đi trưng binh, vào trong quân chỉ làm công tượng kiêm đại phu chữa trị cho gia súc cho nên không cần theo đại quân thao luyện, thời gian của ông linh hoạt hơn so với Phàn Trường Ngọc, sau khi Phàn Trường Ngọc đón Triệu đại nương đến đây thì đã đi tìm ông.

Triệu thợ mộc không nghĩ tới nơi tha hương còn có thể gặp lại bạn già của mình, lúc trước khi bị bắt đi trưng binh, ông đã chuẩn bị xong việc phải c.h.ế.t ở bên ngoài, bây giờ đôi lão phu thê có thể ở bên nhau, phần lớn thời gian ông đều trực tiếp trở về tiểu viện bên này.

Ông là người không chịu ngồi yên, thấy bàn ghế trong sân đã cũ, liền bắt tay vào làm nhiều đồ dùng sinh hoạt.

Tiểu viện ban đầu dột nát, xiêu vẹo đã dần dần có mùi khói lửa.

Phàn Trường Ngọc nhìn người mới xa cách vài ngày, chân thành hỏi một câu: "Không phải huynh đến Khang thành sao, tại sao lại đến đây?"

Hoàng hôn màu cam rơi trên gò má nàng, khiến khuôn mặt nàng như phủ một lớp phấn hồng, Tạ Chinh nhìn nàng chằm chằm một lúc rồi nói: “Trên núi chẳng phải chỉ có mình ta, ta chỉ có thể đi tìm núi*."

Những ngày này Phàn Trường Ngọc bị Đào Thái phó dẫn đi đọc sách, mỗi ngày đều nghe ông ấy giảng dạy về đại đạo ‘Chi, hồ, giả, dã’, phương diện học thức cũng có chút tiến bộ, nghe hiểu được câu nói này của hắn, mặt bị ánh mặt trời chiều chiếu lên càng đỏ hơn.

Triệu đại nương bưng rau đã lặt xong đứng dậy, vui vẻ nói: "Tiểu Ngôn nhanh vào trong phòng ngồi đi."

Bà rất vui khi nhìn thấy Tạ Chinh, từ xưa đến nay có rất ít người đi chinh chiến có thể sống sót trở về, lão nhân đã không sao, phu quân của Trường Ngọc cũng không sao, Triệu đại nương cảm thấy đó là một là một đại sự vui vẻ, quay đầu lại gọi Triệu thợ mộc: "Lão đầu tử, mau mau g.i.ế.c con gà mái trong lồng làm thịt đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-124.html.]

Tạ Thất vừa chăn một đàn vịt đi một vòng trở về nói: "Đại nương, để cháu làm đi."

Vừa nói, hắn ta vừa lôi một con gà mái trong lồng xách đi vào phòng bếp.

Triệu đại nương còn chưa biết thân phận của Tạ Chinh, sợ hắn hiểu lầm, nói: "Vừa rồi là tiểu Thất, khi nãy giúp cháu dắt ngựa là tiểu Ngũ, đều là binh lính dưới trướng của Trường Ngọc, cháu không biết đấy, bây giờ Trường Ngọc thật có bản lĩnh, còn đang ở trong quân doanh làm quan! Dưới tay trông coi đến mấy chục người."

Lúc trước Phàn Trường Ngọc đã không nói cho lão phu thê Triệu đại nương biết thân phận thật sự của Tạ Chinh, thứ nhất là vì sợ hai lão nhân gia bị dọa, thứ hai là hôn sự lúc trước của bọn họ không phải sự thật, sợ nửa đường có biến cố gì nên muốn đợi mọi chuyện lắng xuống rồi nói chuyện sau.

Không ngờ Triệu đại nương lại khoe khoang về chức đội trưởng nho nhỏ của mình trước mặt Tạ Chinh, nàng vội vàng cắt lời ngang: “Đại nương, tối nay ăn gì?”

Triệu đại nương thật sự bị dời lực chú ý, suy nghĩ đến bữa tiệc chào mừng tối nay, nghĩ đứt quãng, nói: “Có một con gà, nhưng đáng tiếc chỉ có một con vịt mái, còn phải giữ lại để dẫn những con vịt con đó, không g.i.ế.c được, lại hầm canh sườn đi..."

Có lẽ là để cho hai người "đã lâu không gặp" có thêm cơ hội ở một mình, khi Triệu đại nương vào bếp đã bảo Triệu thợ mộc đi giúp nhóm lửa, Trường Ninh cũng bị bà dụ dỗ đi vào phòng bếp.

Sau khi đi buộc ngựa, Tạ Ngũ rất lâu không có trở lại, trong sân thật sự chỉ còn lại có Phàn Trường Ngọc cùng Tạ Chinh.

Nàng có chút ngượng ngùng nói: "Chuyện thân phận của huynh, ta vẫn còn chưa nói cho mấy người Triệu đại nương biết."

Tạ Chinh nói: "Không sao."

Hắn lại hỏi nàng: "Trong quân thế nào?"

Rõ ràng lúc hai người chia tay đều không có vấn đề gì, nhưng lúc này Phàn Trường Ngọc cảm thấy khắp nơi đều không thoải mái, nàng dùng đầu ngón chân vẽ vòng tròn trên mặt đất: “Nghĩa phụ đã tìm cho ta một chức đội trưởng trong quân, hiện tại mọi việc đều ổn.”

Tạ Chinh nhàn nhạt "ừm" một tiếng.

Phàn Trường Ngọc không tìm được lời nào để nói nữa, nhìn thấy hắn đang chống một chiếc hộp gỗ dài cao bằng hình người, liền hỏi: “Đây là cái gì?”

Tạ Chinh nói: "Cho nàng."

“Cho ta?” Phàn Trường Ngọc tò mò nhìn hắn một cái, giơ tay muốn nhận, phát hiện tay khá nặng.

Khi mở nó ra xem, nàng nhìn thấy một thanh đao đen nhánh hiện ra hoa văn đỏ vàng, chỉ có thanh mạch đao với lưỡi đao sắc bén sáng như tuyết được đặt trong đó, trông hoàn toàn mới tinh.

Phàn Trường Ngọc cầm lấy thanh trường đao lên ước lượng, chỉ cảm thấy trọng lượng này vừa phải hợp múa may, nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lưỡi đao, liền bị rách da, giọt m.á.u nhỏ bé chảy ra.

Nàng có chút kinh ngạc nói: "Đao thật bén!"

Nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Chinh: "Huynh sai người làm?"

Tạ Chinh không giấu giếm chỉ nhướng mi, ngữ điệu lười biếng mang theo mấy phần ý cười: "Còn chờ nàng nhanh kiến công lập nghiệp."

Phàn Trường Ngọc kịp hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, mặt nàng lại nóng như lửa đốt, nàng siết chặt cán đao trong tay, nhưng vẫn nhướng ánh mắt kiên định nhìn hắn nói: "Ta biết rồi."

Tạ Chinh bị ánh mắt của nàng làm cho nao nao, ánh mắt sâu đi mấy phần, hỏi: "Có muốn luyện tập đao mới không?"

Phàn Trường Ngọc còn tưởng rằng hắn muốn cùng nàng luyện đấu tay đôi, vui vẻ nói: "Được."

Khi nàng nói xong liền bày ra tư thế đánh võ.

Tạ Chinh nói: "Đi ra ngoài đi."

Phàn Trường Ngọc nghĩ rằng hắn cảm thấy sân này quá nhỏ, sợ không thi triển được tốt, vì vậy nghe lời nói: "Vậy đến bãi sông đi, địa hình bên kia khoáng đạt."

Nàng hướng vào bếp hô một tiếng, nói trễ một chút sẽ trở về, liền mang theo thanh đao vừa lấy được đi theo Tạ Chinh ra ngoài.

Lúc này trời đã tối đen, trên bãi sông kia căn bản không có một bóng người.

Tạ Chinh ngẫu nhiên nhặt một thanh gỗ làm binh khí, lúc trước Phàn Trường Ngọc từng mang theo hai thanh đao mổ lợn, cũng là phương thức chiến đấu đại khai đại hợp, bây giờ được thanh mạch đao cán dài tiện tay, càng đem ưu thế của mình phát huy đến cực hạn.

Dưới ánh trăng, binh khí trong tay hai người giao thoa với nhau cơ hồ chỉ có thể thấy rõ tàn ảnh, thanh sắt và gậy gỗ va chạm phát ra tiếng vang, một bên thanh thúy, một bên trầm đục.

So với đoản đao, Phàn Trường Ngọc sử dụng trường đao càng thích hợp với chiêu thức hơn, nhưng bởi vì trong khi thực chiến rất ít có cơ hội sử dụng trường đao, lại đang đối đầu với Tạ Chinh, đến cùng vẫn thể hiện ra mấy phần non nớt.

Chỉ là không biết vì sao, tối nay Tạ Chinh dường như không phát huy hết khả năng của mình, hắn rất ít khi dùng vũ lực để đấu với nàng, về cơ bản là dùng mưu trí, Phàn Trường Ngọc đã quen với việc mạnh công nhẹ thủ, bị đối phương so chiêu đôi co như thế này, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân không thể phát tiết được, chỉ một vài đao thế liền lộ ra sơ hở.

Sau khi c.h.é.m tới c.h.é.m lui, Tạ Chinh xuyên qua cửa trống không, cây gậy gỗ đánh bay thanh mạch đao trong tay nàng, nàng giẫm phải đá vụn lảo đảo lui về phía sau một bước, lưng đụng phải cọc gỗ trên bến thuyền, đúng lúc nàng muốn cúi người nhặt đao, thanh gỗ trong tay Tạ Chinh đã cách vị trí trái tim nàng chừng nửa tấc.

Phàn Trường Ngọc âm thầm giật mình, vừa rồi bởi vì nàng dùng võ công nên đổ rất nhiều mồ hôi, hô hấp dồn dập, lồng n.g.ự.c cũng kịch liệt phập phồng, vạt áo trước suýt chút nữa sát với thanh gỗ của Tạ Chinh chỉ vào nàng.

Trong bóng tối nhìn không rõ thần sắc Tạ Chinh, chỉ nghe hắn nói: "Nàng thua rồi."

Loading...