Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:48:55
Lượt xem: 25
Chút khó chịu trong lòng Phàn Trường Ngọc trong nháy mắt biến mất.
Nàng nhìn Tạ Chinh, rồi nhìn đại thúc bị gãy tay gãy chân từ trong thôn trang ra đón, mặc dù vẫn còn nghi hoặc, nhưng nàng vẫn đẩy cánh cửa khép hờ ra, mang theo chút do dự nhấc chân bước vào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tạ Trung nhìn chằm chằm bóng lưng của Phàn Trường Ngọc, nhìn thấy nàng bước đi vững vàng, trong lúc đi hơi thở dày dặn, không giống như nữ tử khuê các bình thường, trong lòng đột nhiên có suy đoán, nhìn về phía Tạ Chinh: “Hầu gia, cô nương này.. Chẳng lẽ là hậu nhân của Mạnh gia?"
Chỉ là... Quan hệ giữa Hầu gia và cô nương này, có vẻ không bình thường lắm?
Tạ Chinh từ chối cho ý kiến.
Khi mặt trời nghiêng về phía tây, một nửa khuôn mặt và lông mi của hắn được phủ một lớp vàng nhạt dưới ánh mặt trời lặn, trong con ngươi của hắn phản chiếu bóng dáng đã đi xa của Phàn Trường Ngọc, biểu cảm trong mắt hắn quá mãnh liệt không thể thăm dò được.
Hắn nói: "Qua thêm thời gian nữa, bá tự đưa nàng trở về."
Tạ Trung sửng sốt một chút, nhớ tới hôm nay là ngày gì, đáy mắt cũng không khỏi có thêm mấy phần ảm đạm: "Ngài đến nơi đó, mang theo mấy người nữa đi, thuộc hạ sợ Ngụy Nghiêm...”
"Cháu có chừng mực."
Tạ Chinh ngắt lời Tạ Trung, cuối cùng nhìn thoáng bóng lưng Phàn Trường Ngọc trong ánh sáng rực rỡ, rồi quay người rời đi.
Mặt trời lặn kéo dài tấm lưng của hắn, hắt xuống dưới muôn ngàn tia nắng càng làm lộ thêm vẻ cô quạnh đìu hiu.
-
Phàn Trường Ngọc bước vào trong tiểu viện, nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ một căn phòng có cửa khép hờ.
"Lão tử không muốn uống loại thuốc đắng này, đem rượu tới cho lão tử!"
"Chu tướng quân, ngài đừng làm tiểu nhân khó xử, bệnh của ngài là bệnh cũ, đại phu đã dặn đi dặn lại là ngài không được uống rượu."
"Mẹ của ta ơi, lão tử đã bị cầm tù mười bảy năm, nếu không được nếm qua tư vị thiêu đao tử kia là vị gì, lưỡi đều sắp rỉ rồi!"
Phàn Trường Ngọc đến gần, nhìn qua cánh cửa khép hờ, nhìn thấy một người mặt vuông có râu quai nón đang ngồi ở đầu giường, một gã sai vặt có bộ dáng nam nhân trẻ tuổi đứng bên giường, trên tay bưng một bát thuốc.
Nơi Phàn Trường Ngọc đang đứng cản đi ánh sáng, khiến những người bên trong chú ý đến nàng.
Nam nhân mặt vuông có râu quai nón kia quay đầu nhìn ra ngoài, phút chốc đôi mắt liền đỏ lên, không chắc chắn gọi nàng: "Lệ Hoa muội tử?"
Phàn Trường Ngọc không biết người mà ông ta đang gọi, vì vậy vẫn đứng cạnh cửa không nhúc nhích, cũng không đáp lời.
Nhưng đối phương cẩn thận nhìn nàng một phen, sau đó sửa lời: "Không phải, mặt mày này không giống Lệ Hoa... Lệ Hoa đã không còn tại nhân thế..."
Ông ta tựa như vừa mừng vừa khổ sở, cơ hồ nữa không dám nhận nhau, run giọng hỏi: "Cháu... là Trường Ngọc a?"
Phàn Trường Ngọc vừa nghe ông ta gọi tên mình, liền nghĩ đến mục đích vào kinh lúc trước của Tạ Chinh, lại thêm câu nói đột ngột hôm nay dẫn nàng đi gặp một người, nàng liền đoán người này hẳn là thuộc cấp cũ dưới trướng của ngoại tổ phụ mình, nhất thời trong lòng cũng khó nén kích động và đau buồn.
Nàng đẩy cửa vào và nói: "Ngài biết cháu à? Không biết ngài là..."
Đối phương gần như che mặt khóc rống, nghẹn ngào nói: "Trời xanh có mắt! Lại để cho lão Chu ta lúc còn sống, vẫn có thể gặp lại được hậu nhân của Mạnh tướng quân!"
Mời bảy năm oan khuất cùng với tử biệt, ngay cả Chu Hữu Thường đường đường là đáng nam nhi bảy thước, gặp lại được nữ nhi của cố nhân cũng không nhịn được mà khóc thành tiếng, ông ta nhìn Phàn Trường Ngọc, nói: "Ta là Chu thúc thúc của cháu, mười bốn tuổi đã tòng quân dưới trướng ngoại tổ phụ cháu, từ một mã tiền tốt được lên thành Chấn Hổ giáo úy, mẫu thân cháu cũng là một nửa muội tử của ta.”
Khi Phàn Trường Ngọc biết được người này thật sự là cố nhân của phụ mẫu mình, trong lòng của Phàn Trường Ngọc kích động cực kỳ, khi nàng đến gần, phát hiện hai chân của Chu Hữu Thường đang che lại, độ cong hở ra quá mức gầy gò, căn bản không giống như chân của một nam nhân trưởng thành.
Nàng cảm thấy cổ họng nghẹn lại, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình nói: "Chu thúc thúc, năm đó đã xảy ra chuyện gì? Chân của thúc thúc ... là sao lại bị như thế?"
Chu Hữu Thường cũng đầy mặt đau khổ, tức giận nói: "Mạnh tướng quân chậm trễ đưa lương, chính là do tên cẩu tặc Ngụy Nghiêm kia hãm hại! Còn về đôi chân vô dụng này của ta ..."
Vừa nói, ông ta vừa vỗ vỗ xương chân gầy guộc được che dưới lớp chăn mỏng, ra vẻ không thèm để ý, cười khổ nói: “Năm đó trên chiến trường La thành bị thương, đừng nhắc nữa. Mười mấy năm qua không cảm nhận được, ngược lại cũng giảm bớt được nỗi đau trong lao ngục."
Phàn Trường Ngọc nghĩ đến lúc ở cửa, người của Tạ Chinh đã nói chân của Chu Hữu Thường đã không thể chữa khỏi, trong lòng liền cảm thấy khổ sở.
Nàng hỏi: "Ngụy Nghiêm đã cầm tù thúc thúc mười bảy năm?"
Vừa nhắc đến Ngụy Nghiêm, Chu Hữu Thường đã hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Nếu một ngày không tìm được Hổ phù, tên cẩu tặc kia liền một ngày khó có thể an, đành phải đem đám người muốn lật lại bản án của Mạnh tướng quân, báo thù cho Tạ tướng quân và Thái tử Thừa Đức của bọn ta nhốt lại.”
Phàn Trường Ngọc cả kinh: "Cái c.h.ế.t của Tạ tướng quân và Thái tử Thừa Đức cũng có liên quan đến Ngụy Nghiêm?"
Chu Hữu Thường đã kể lại chi tiết về việc Ngụy Nghiêm lấy Hổ phù và tự tay viết thư gửi cho Mạnh Thúc Viễn quay trở lại La thành để giải cứu Thập Lục hoàng tử, lại nói về những phỏng đoán của mấy người ông ta và Tạ Chinh cho Phàn Trường Ngọc biết.
Ông ta cắn chặt răng: "Tên cẩu tặc kia lòng lang dạ thú, nhất định là năm đó muốn nâng đỡ một con rối thượng vị, chính mình lên nắm giữ triều chính, mới lên kế hoạch tất cả những chuyện này. Nếu không, cớ gì sau khi Thái tử Thừa Đức và Thập lục hoàng tử vừa chết, tiên đế băng hà, ông ta liền dựa vào thế lực của hai nhà Ngụy, Tạ ở trong quân, phản bác tất cả các đề nghị, đưa Thập Cửu hoàng tử không có chút căn cơ nào lên kế vị?"
Sau khi Phàn Trường Ngọc biết được nguyên nhân thật sự của việc chậm trễ đưa lương cùng với chân tướng ngoại tổ phụ mình phải gánh vác nỗi oan khuất, thật lâu nàng cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Ngoại trừ khổ sở và phẫn nộ, nàng cảm thấy chân tướng năm đó chắc chắn còn điều gì đó bị che giấu.
Phụ thân của nàng đã ở huyện Thanh Bình hơn mười năm, tuy là người trầm mặc ít nói, nhưng lại trung hậu thiện lương, khi mổ lợn bán thịt, thấy người nhà nghèo khổ đến mua, ông cũng sẽ cố tình lấy bớt tiền đi.
Nhà ai gặp khó khăn gì ông cũng cố gắng giúp đỡ, dù gặp được tên ăn mày, ông đều sẽ bố thí một chút.
Chính vì như vậy, năm đó khi Tống lão tú tài qua đời, cô nhi quả mẫu của Tống mẫu quỳ gối ở trên đầu đường cầu người bố thí quan tài mỏng để an táng, phụ mẫu nàng mới không ngần ngại giúp đỡ Tống gia.
Phụ thân nàng năm đó đã là trọng tướng dưới trướng ngoại tổ phụ, vậy không có khả năng ông không biết một khi đưa lương chậm trễ thì Mạnh gia sẽ gặp phải những gì, tại Cẩm châu sẽ gặp những gì, và Đại Dận sẽ gặp phải là những thứ gì.
Phàn Trường Ngọc không tin ông sẽ vì cái gọi là quyền thế mà giúp đỡ Ngụy Nghiêm hãm hại ngoại tổ phụ, lại hại ngoại tổ phụ bị bêu danh trở thành tội nhân thiên cổ, còn gánh vác món nợ m.á.u về tính mạng của mấy chục vạn tướng sĩ và bách tính.
Huống chi Du Thiển Thiển đã từng nói, Tề Mân rất hận Tùy gia, năm đó Thái tử phi chọn trúng Tùy gia làm chỗ cho Tề Mân thoát thân, có lẽ cũng có nguyên nhân.
Năm đó phụ thân mình đi tìm quân tiếp nhận đưa lương thay, đó lại là Tùy gia Sùng châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-177.html.]
Trong đó nhất định còn có chuyện gì đó đã xảy ra!
Phàn Trường Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Chu Hữu Thường: "Chu thúc thúc, Ngụy Nghiêm có thể thật sự là người đại gian đại ác, nhưng cháu không tin phụ thân cháu sẽ giúp Ngụy Nghiêm làm ra loại chuyện táng tận thiên lương kia! Nếu như ngài ấy thật sự có lỗi với ngoại tổ phụ của cháu, mẫu thân của cháu sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho ngài ấy, làm sao có thể đi theo ngài ấy quy ẩn mười sáu năm?"
Khi Chu Hữu Thường nghe Mạnh Lệ Hoa đi quy ẩn cùng với Ngụy Kỳ Lâm, liền tức giận nói: "Ngụy Kỳ Lâm gian xảo đó nhất định đã lừa mẫu thân của cháu!"
Phàn Trường Ngọc lại lắc đầu nói: "Nếu như mẫu thân của cháu không biết gì về chuyện xảy ra năm đó, sẽ không vào lúc phụ thân của cháu bị buộc phải tự sát, cũng tự sát theo ngài ấy mà đi."
Chu Hữu Thường hốc mắt đỏ bừng, đột nhiên thay đổi giọng điệu: "Mẫu thân của cháu là theo phụ thân cháu đi?"
Phàn Trường Ngọc cụp mắt xuống để che đi sự cay đắng trong mắt: "Hoặc nói là... Mẫu thân tự sát là vì bảo vệ cho cháu và tiểu muội, mới cũng tự sát theo."
Chu Hữu Thường lo lắng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Ký ức đầy bụi lại được mở, trong sự bàng hoàng, Phàn Trường Ngọc đã nhìn thấy mùa đông ảm đạm ở trấn Lâm An vào năm ngoái, những tờ tiền giấy màu trắng bay cùng bầu trời đầy tuyết, bên trên mặt đất phủ lớp tuyết mỏng, quan phủ đã dùng xe đẩy t.h.i t.h.ể của phụ mẫu nàng trở về...
Nàng khàn giọng nói: "Mười sáu năm trước, phụ mẫu cháu nhờ Hạ thế bá Hạ Kính Nguyên giúp đỡ che giấu, mới ngụy tạo được hộ tịch đặt chân tại huyện Thanh Bình. Bức thư Ngụy Nghiêm tự tay viết cho ngoại tổ phụ, vẫn luôn ở trong tay của phụ mẫu cháu.”
"Vào đầu mùa đông năm ngoái, Hạ thế bá được Ngụy Nghiêm chỉ thị lấy thủ cấp của phụ mẫu cháu. Hạ thế bá vốn muốn báo cho phụ mẫu cháu, để các ngài ấy mang theo cháu và tiểu muội trốn đi nơi khác. Nhưng phụ mẫu cháu sợ sẽ liên lụy đến Hạ thế bá, cũng đoán được thủ đoạn của Ngụy Nghiêm nhất định sẽ không bỏ qua cho cháu và Ninh Ninh, cho nên đã lựa chọn tự sát, bỏ bức thư kia vào một chiếc hộp giao cho Hạ thế bá, bảo với ngài ấy khi Ngụy Nghiêm đến nhà cháu tìm kiếm đồ vật, thì đem chiếc hộp kia giao cho Ngụy Nghiêm, dùng thứ này để bảo vệ mạng sống của cháu và Ninh Ninh."
Lại nhắc về đoạn quá khứ kia, giọng nói của Phàn Trường Ngọc không khỏi nức nở: "Chắc hẳn phụ mẫu cháu đã biết chút nội tình, mới có thể bị Ngụy Nghiêm diệt khẩu. Mà phụ thân của cháu, tất nhiên chưa từng phản bội mẫu thân và ngoại tổ phụ của cháu! Người biết được nội tình kia, có khả năng là người của Tùy gia, đáng tiếc phu thê Trường Tín vương đều đã chết, cho nên chúng ta chỉ có thể thẩm vấn những hạ nhân Tùy gia kia, xem có thể có được thu hoạch gì hay không.”
Những người khác không biết tính khí của Mạnh Lệ Hoa, có lẽ sẽ không coi lời giải thích lần này của Phàn Trường Ngọc là chứng cứ.
Nhưng Chu Hữu Thường với Mạnh Lệ Hoa là tình như huynh muội, ông ta hiểu rất rõ Mạnh Lệ Hoa, ông ta nói: "Ta không thể tin tưởng người khác, nhưng ta tin tưởng mẫu thân của cháu. Tính khí của bà ấy nhìn có vẻ dịu dàng, nhưng thực chất nội tâm lại rất mạnh mẽ ."
"Năm đó ngoại tổ phụ của cháu trúng phải kế điệu hổ ly sơn, bị một đội quân Bắc Ngất đánh lén vào doanh trại, mẫu thân của cháu tuy chỉ là một cô nương yếu ớt ở trong doanh trướng, nhưng lại cơ trí g.i.ế.c c.h.ế.t hai tên lính Bắc Ngất xâm nhập vào trong trướng. Về sau nếu không phải phụ thân của cháu chạy đến kịp thời, mẫu thân của cháu suýt chút nữa tự c.ắ.t c.ổ mình, cũng không để cho bọn lính Bắc Ngất bắt đi làm con tin uy h.i.ế.p ngoại tổ phụ của cháu.”
Nhắc lại những chuyện đã qua, Chu Hữu Thường không giấu nổi sự cô đơn trên mặt.
Mười bảy năm, cố nhân sớm đã an nghỉ dưới lòng đất, hết thảy đều là cảnh còn người mất!
Ông ta nhìn về phía Phàn Trường Ngọc: "Cháu nói đúng, nếu Ngụy Kỳ Lâm thật sự phản bội lão tướng quân, mẫu thân cháu nếu biết chuyện, phải là người đầu tiên g.i.ế.c hắn mới đúng."
Phàn Trường Ngọc bởi vì lời kia của Chu Hữu Thường vừa nói mà thất thần trong chốc lát.
Mẫu thân trong trí nhớ của nàng vẫn luôn ôn nhu dịu dàng, thậm chí rất ít khi lớn tiếng trách mắng người, mẫu thân trong miệng Chu Hữu Thường chính là một mặt khác nàng chưa từng thấy qua, nhưng lại rực rỡ như pháo hoa.
Nàng khẽ mỉm cười, cảm thấy tự hào về một người mẫu thân như thế, nhưng lại đau buồn vì bất luận mẫu thân nàng có dáng vẻ như thế nào, nàng cũng sẽ không bao giờ được gặp lại nữa.
Chu Hữu Thường nói: "Ta đã nghe nói về việc Tùy gia tạo phản, nếu như Tùy gia thật sự biết nội tình trong đó, há sẽ không tóm lấy Ngụy Nghiêm vào trong tay? Khi nâng cờ tạo phản, nên đại cáo thiên hạ mới phải.”
Những lời này khiến cho Phàn Trường Ngọc phải suy nghĩ lại.
Nàng nói: "Không lâu sau khi Tùy gia tạo phản, hoàn toàn đích xác có lời đồn đại về việc Ngụy Nghiêm lên kế hoạch về huyết án Cẩm châu truyền ra."
Tạ Chinh cũng vì nghe được lời đồn đại như vậy, mới đi thăm dò chuyện năm đó, cho nên đã bị Ngụy Nghiêm gài bẫy suýt nữa phải c.h.ế.t trên chiến trường Sùng châu.
Phàn Trường Ngọc cảm thấy những manh mối nhỏ nhặt đó dường như đang dần xâu chuỗi lại với nhau.
Chu Hữu Thường ngay lập tức nói: "Lời đồn kia là do Tùy gia tung ra?"
Phàn Trường Ngọc suy nghĩ hồi lâu, sau đó lắc đầu nói: "Hiện tại không có cách nào xác định, chỉ có thể đợi thẩm vấn xong những hạ nhân Tùy gia rồi lại đưa ra quyết định."
Những gì Chu Hữu Thường nói trước đó kỳ thật cũng đã thức tỉnh Phàn Trường Ngọc, nếu Tùy gia biết được ẩn tình năm đó, lại có chứng cứ vô cùng xác thực, vì sao lại không trực tiếp đại cáo thiên hạ, vạch trần tội ác của Ngụy Nghiêm.
Thay vào đó, chỉ tung ra lời đồn đại không bằng chứng?
Nhớ lại những gì Du Thiển Thiển đã nói với nàng khi đó, Phàn Trường Ngọc tạm thời chỉ có thể suy đoán một khả năng – trong vụ án Cẩm châu năm đó, tay chân của Tùy gia cũng không được sạch sẽ!
Về phần vì sao Ngụy Nghiêm vẫn lưu lại tai họa ngầm là Tùy gia cho đến nay, điều đó vẫn chưa được biết.
Để nghiệm chứng cho suy đoán của mình, Phàn Trường Ngọc hận không thể liền trở về thẩm vấn phụ tá Tùy gia đã bị áp giải lên kinh.
Sau khi từ biệt Chu Hữu Thường, nàng vội vã ra tới cửa viện, lại chỉ nhìn thấy bên ngoài xe ngựa là nam nhân trung niên bị gãy tay chân kia.
Đối phương bị gãy tay, không thể ôm quyền hành lễ với nàng, chỉ gật đầu với nàng nói: “Nô là Tạ Trung, là gia tướng Tạ tướng, đã phụng mệnh Hầu gia chờ tướng quân ở đây, sau đó đưa tướng quân trở về.”
Chỉ dựa vào mấy chữ "gia tướng Tạ gia", Phàn Trường Ngọc tuyệt đối sẽ không coi ông ta như hạ nhân mà đối đãi, đoán được chân tay nhất định là trên chiến trường bị đánh gãy, Phàn Trường Ngọc càng thêm kính trọng ông ta mấy phần.
Nàng cũng khẽ gật đầu với Tạ Trung coi như là thăm hỏi.
Bởi vì không có Tạ Chinh, khi nàng lên xe ngựa liền không nhịn được mà hỏi thêm câu: "Hầu gia đã đi nơi nào rồi ạ?"
Tạ Trung đang chống nạng giữ cương ngựa, nghe thấy Phàn Trường Ngọc hỏi như vậy thì dừng động tác, nhìn Phàn Trường Ngọc một lúc, sau đó cân nhắc sơ qua, lần đầu tiên làm việc đi quá giới hạn của Tạ Chinh.
Ông ta nói: “Hôm nay là ngày giỗ của phu nhân, Hầu gia hẳn là đến lăng viên của Tạ thị.”
Tạ Chinh đang bí mật hồi kinh, vào ban ngày bái tế có thể bị người âm thầm nằm vùng phát hiện, cho nên mới chọn đến lúc chạng vạng tối.
Câu trả lời này khiến tay đang vén rèm xe của Phàn Trường Ngọc dừng lại - những hành vi bất thường khác nhau của Tạ Chinh đã tìm ra được đáp án.
Nàng chưa bao giờ nghe hắn nhắc đến một chữ nửa câu liên quan đến Tạ phu nhân, nhưng khi nghe Chu Hữu Thường kể chi tiết về việc ông ta bị cầm tù và cái c.h.ế.t của Tạ phu nhân, một người ngoài cuộc như Phàn Trường Ngọc cũng cảm thấy buồn bã, huống chi là một nam nhân như Tạ Chinh.
Hắn không muốn nói với nàng về việc này, có lẽ là vì hắn không muốn nhìn thấy thời khắc dáng vẻ của hắn yếu ớt đau thương.
Phàn Trường Ngọc vô thức siết chặt năm ngón tay đang nắm lấy tấm rèm lụa dày của xe, suy nghĩ một chút, cảm thấy quyết định của Tạ Chinh nên được tôn trọng.
Quên đi, bản thân nàng trở về Tiến Tấu viện trước là được.
Tạ Trung dường như đã nhìn ra quyết định của Phàn Trường Ngọc, tiếp tục nói: "Huyết y kỵ đi cứu Chu tướng quân, Ngụy Nghiêm cũng đã biết hiện nay Hầu gia đã ẩn thân tại trong kinh thành. Nô sợ Ngụy Nghiêm sẽ nhân cơ hội này bố trí mai phục tại lăng viên Tạ thị, để Hầu gia mang theo thêm người tới, nhưng mỗi năm Hầu gia đến đó tế bài đều chỉ lẻ loi một mình, nô lại không khuyên nổi Hầu gia..."
Đôi mắt của Phàn Trường Ngọc biến sắc, khóe môi khẽ mím lại, trầm mặc mấy hơi, mới hỏi Tạ Trung: "Ngài có thể đưa cháu đến lăng viên Tạ thị không?"