Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 210

Cập nhật lúc: 2024-09-18 11:51:42
Lượt xem: 19

 

Trước đây Phàn Trường Ngọc đã được chứng kiến sự bướng bỉnh của Tạ Chinh, nhưng nàng không biết nhiều về Ngụy Nghiêm, hết thảy mọi thứ liên quan đến vị tướng quyền lực này đều dựa trên tin đồn, lần duy nhất họ gặp mặt, chính là đêm bức vua thoái vị đó.

Cữu sanh hai người này có giống nhau hay không, nàng không có cách nào đánh giá được.

Ấn tượng đầu tiên của nàng với Ngụy Nghiêm, ngược lại rất phù hợp với những lời đồn về ông ta từ trong miệng người của thiên hạ, lãnh khốc vô tình, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Không giống như kiểu nho sĩ của Lý thái phó thoạt nhìn lạnh lùng cao quý như cây bách, Ngụy Nghiêm lạnh lùng và cứng rắn như tảng đá lạnh lẽo, như thể ông ta không có bất kỳ điểm yếu gì.

Phàn Trường Ngọc ngồi thẳng nghiêm chỉnh trên chiếu, ngập ngừng nói: “Dám hỏi nghĩa phụ, Ngụy Nghiêm và Thục phi… phải chăng có gì đó không?”

Đào Thái phó nhướng mi, lại lần nữa đánh giá Phàn Trường Ngọc: "Vì sao lại hỏi như vậy?"

Phàn Trường Ngọc liền nói hết về lời khai của cung nữ trước đó ở lãnh cung cùng với những lời lên án của Tề Mân.

Đào Thái phó đặt tách trà trong tay xuống, đôi bàn tay nhăn nheo xoa xoa mép tách, trong mắt hiện lên nét tang thương đã bị năm tháng ăn mòn: “Năm đó ta không ở kinh thành, đối với những chuyện phát sinh trong cung không được rõ ràng lắm, nhưng đã là nha đầu Thích gia kia, tâm địa Ngụy nghiêm có hung ác đến đâu, nghĩ đến cũng không thể làm ra được chuyện phóng hỏa cung Thanh Hòa.”

Nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của Phàn Trường Ngọc, ông ấy nói: “Thục phi vốn là nữ nhi Thích gia, là bằng hữu tốt với mẫu thân của tên tiểu tử thối kia khi còn là khuê trung. Khi đó Tạ gia vẫn chưa có phong quang như ngày nay, người chống đỡ toàn bộ Đại Dận chính là Thích lão tướng quân, cả Ngụy Nghiêm và Lâm Sơn đều từng thao luyện dưới trướng của Thích lão tướng quân, về sau khi Thích lão tướng quân qua đời, Lâm Sơn đã nắm giữ nửa bầu trời tây bắc, Ngụy Nghiêm thì bỏ võ nhập sĩ, đó là khi Thích nha đầu kia vào cung."

Phàn Trường Ngọc khẽ cau mày, theo lời của Đào Thái phó, Ngụy Nghiêm và Thục phi có lẽ đã quen biết nhau từ nhỏ, quan hệ hai nhà tựa hồ còn rất tốt.

Với loại quan hệ này, về sau Ngụy Nghiêm vẫn còn thể huyết tẩy hoàng cung, còn thiêu c.h.ế.t Thục phi, việc này thậm chí còn vô lý hơn.

Nàng trong lòng đoán định tuổi tác của Thục phi, Thục phi hẳn là cùng thế hệ với phụ mẫu của mình, Thái tử Thừa Đức cũng là cùng thế hệ của phụ mẫu nàng, nếu tính như vậy, hoàng đế kia chẳng phải đã già đến tuổi làm phụ thân của Thục phi sao?

Mặc dù biết những lão viên ngoại phú quý kia cũng sẽ còn lấy mấy tiểu thiếp trẻ đẹp, nhưng sau khi ý thức được điểm này, Phàn Trường Ngọc vẫn không khỏi cau mày: “Nếu Ngụy Nghiêm có ý với Thục phi, vì sao ông ta không đến cầu hôn trước khi Thục phi tiến cung?"

Đào Thái phó thở dài một tiếng: "Con có biết thân mẫu của Thái tử Thừa Đức là ai không?"

Phàn Trường Ngọc lắc đầu.

Đào Thái phó nói: "Là Hiếu trung túc từ hoàng thái hậu Thích thị, chính là bào muội của Thích lão tướng quân, là cô cô của Thục phi."

Phàn Trường Ngọc sửng sốt một chút, nói cách khác, Thục phi cùng Thái tử Thừa Đức là biểu huynh biểu muội?

Mặc dù các triều đại trước không thiếu việc cô cô và chất nữ có chung một chồng, nhưng có tiền đề là Thái tử Thừa Đức và Thích lão tướng quân, nàng nghĩ nghĩ, khi đó nhi tử cũng đều đã được phong Thái tử, Thích hoàng hậu sẽ không nên để cho chất nữ của mẫu tộc tiến cung giúp mình củng cố sủng ái chứ?

Có lẽ là bởi vì tất cả những gì nàng nghĩ trong lòng đều được viết ra trên mặt, Đào Thái phó tiếp tục: "Triều đình ngày nay là một vũng nước đục, khi ấy cũng chưa chắc đã sạch sẽ hơn, những căn bệnh vương triều là căn bệnh trầm kha, đều là được tích lũy từ đời này sang đời khác, sau khi xóa đi cái cũ, qua một thời gian dài, lại có một cái mới được thêm vào, không thể nào có thể thanh trừ hoàn toàn ...”

Đào Thái phó lại buông tiếng thở dài, giống như có rất nhiều cảm xúc: “Nếu các con đều đã điều tra được cung nữ bên cạnh Giả quý phi, nên cũng biết được năm đó Giả quý phi có được bao nhiêu sủng ái, văn võ đương triều, hơn phân nửa sớm đã là họ Giả. Những năm đầu, còn có Thích lão tướng quân làm trụ cột quốc gia, Thập Lục hoàng tử có được sủng ái cỡ nào thì Thái tử cũng có thể ngồi vững ở Đông cung, khi Thích lão tướng quân vừa qua đời, Hoàng hậu không còn chỗ dựa, đường của Thái tử cũng khó đi.

Mọi người đều trách mắng Quý phi mê hoặc chủ, ngoại thích tham gia vào chính sự, sau khi Thích lão tướng quân rời đi, Hoàng hậu cũng bị bệnh triền miên ở trên giường, sợ bản thân cũng rời đi nữa, Thái tử sẽ không còn người ở hậu cung giúp đỡ, liền mượn lý do hầu hạ bệnh tật, đem nha đầu Thích gia kia tiến cung. Ta đã gặp qua nha đầu kia, từ nhỏ đã vô cùng thông minh, đọc được đủ thi thư, dung mạo như chim sa cá lặn. Một lần hầu hạ bệnh tật này, chính là một năm. Một năm sau, Thích hoàng hậu hoăng, sau khi nha đầu kia trở về nhà không được bao lâu, liền theo tú nữ vào cung, cũng được phong phi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-210.html.]

Phàn Trường Ngọc nghe đến đây, chỉ còn lại sự trầm mặc.

Nguyên nhân Thục phi tiến cung, so với nàng tưởng tượng còn trầm trọng hơn.

Đảng phái của các hoàng tử tranh giành phải đổ m.á.u c.h.ế.t người, nếu như Thái tử Thừa Đức thua, vẫn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra với Thích gia.

Tính mạng của cả gia tộc đều đè trên người, Thục phi làm gì còn lựa chọn nào khác?

Vân Mộng Hạ Vũ

Một ý nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu nàng, Phàn Trường Ngọc đột nhiên ngẩng đầu: “Nghĩa phụ, Ngụy Nghiêm và Tạ tướng quân đều từng được đội quân của Thích lão tướng quân dìu dắt, về sau cũng đều ủng hộ Thái tử Thừa Đức, Thục phi ở trong cung cũng là giúp đỡ Thái tử Thừa Đức chống lại mẫu tử Giả quý phi. Từ điểm này mà nói, cái c.h.ế.t của Thục phi và việc Ngụy Nghiêm phạm tội tư thông, đều rất kỳ lạ!”

Đào Thái phó gật đầu: “Nếu tất cả những điều này thật sự là do Giả quý phi gây ra, năm đó sau khi Ngụy Nghiêm nắm đại quyền đã g.i.ế.c tất cả các triều thần họ Giả trong triều, cũng không khác gì là quét sạch triều đình."

Ông ấy khẽ thở dài: "Lúc trước tiểu tử thối kia nhận định là do một tay Ngụy Nghiêm ở phía sau thiết kế thảm án Cẩm châu, ta đã nghĩ trong đó sợ đã có ẩn tình gì, mới đích thân lên kinh đi tìm Ngụy Nghiêm. Người kia bây giờ đã là tâm địa sắt đá, nhưng năm đó trên chiến trường đã từng cùng với Lâm Sơn là huynh đệ có thể giao phó tính mạng cho nhau, bằng không thì sẽ không đem người muội muội xem như nhãn cầu của mình mà hứa gả cho Lâm Sơn."

Nghe được lời này, Phàn Trường Ngọc nhớ tới khi mình đi đến lăng viên Tạ thị tìm Tạ Chinh, hắn đã nói Ngụy Nghiêm hàng năm đều sẽ dẫn một mình hắn đến tế bái, đều không cho hạ nhân đi theo, nhất thời trong lòng cảm thấy phức tạp không thôi.

Nàng hỏi: "Những chuyện đã phát sinh trong cung, sau đó ngài có nghe được phong thanh gì hay không?"

Trong nụ cười hiền hòa nhẹ nhàng của Đào Thái phó tràn ngập vị đắng: "Nha đầu này, con có biết Cẩm châu vừa bị phá, Bắc Ngất xuôi nam, non sông Đại Dận này phải hỗn loạn trong bao lâu không? Trữ quân đã chết, tướng soái cũng vong, hoàng đế băng hà. Những người man di kia, muốn mượn cơ hội này chiếm lấy kinh đô! Núi xanh chôn xương, giang hà uống máu, dân gian thập thất cửu không ...

Chiến trường tiền tuyến bi thảm tiếp tục ngăn cản sự tiến công không ngừng của Bắc Ngất, thời khắc quốc gia tồn vong, trong cung lại c.h.ế.t mấy vị phi tần, bất quá cũng chỉ là hạt bụi nhỏ bên trong dòng nước đẫm m.á.u của thời loạn thế mà thôi. Một đôi nhi nữ của lão phu cũng đã c.h.ế.t tại chiến loạn này, may mắn được Kính Nguyên nhặt được thi thể, mới có thể có được một cỗ quan tài mỏng và ngôi mộ ....”

Cổ họng Phàn Trường Ngọc đau rát, nàng xấu hổ cúi đầu: "Thật xin lỗi, nghĩa phụ, con..."

Đào Thái phó xua tay, nói: "Tất cả đều đã qua, sau khi Cẩm châu thất thủ, Đại Dận và Bắc Ngất tiếp tục đánh trong ba năm, quốc khố trống rỗng, bách tính phải lang thang tứ phía vì chiến loạn, đồng ruộng hoang phế, trong dân gian cũng không thể chinh nổi quân lương... Nếu cứ tiếp tục đánh như thế, ngoại tộc còn chưa vào tới kinh thành, bản thân Đại Dận đã bị chia năm xẻ bảy. Chính là lúc này Ngụy Nghiêm đã đứng ra, dốc sức thúc đẩy cắt mười hai quận Liêu Đông để đổi lấy hai mươi năm thái bình của Đại Dận. Khi đó ta cũng đã hỏi ông ta, trong sử sách hậu thế, hành động lần này của ông ta hẳn cũng sẽ bị người mắn sau lưng, ông ta đáp, quyền tướng bị vong quốc cũng sẽ bị người đời sau thóa mạ, trước sau cũng là mắng, không bằng thừa dịp man di bên ngoài đã đánh nhau mấy năm, cũng đã cạn kiệt quân nhu, nhường đất này hai mươi năm, coi như cược lấy một tương lai.”

Phàn Trường Ngọc cũng là người làm tướng quân, nàng đã ở trong doanh trại lăn lộn đã lâu, Đào Thái phó đã nói như vậy, nàng có thể hiểu được thế cục khi đó là cái dạng gì.

Sau khi thành Cẩm châu bị phá, Đại Dận như rết trăm chân khi c.h.ế.t còn đang giãy giụa, quả thật còn đánh với người Bắc Ngất ba năm, trong ba năm này, hẳn là có vô số người giống trung xương như Tạ tướng quân và Đào Thái phó ở phía ngoài ngăn cản mới có thể chống đỡ lâu như vậy.

Nhưng Bắc Ngắt đã không thể chịu đựng được nữa, cũng không biết rõ đến tột cùng Đại Dận có thể kéo dài bao lâu, vì vậy mới đồng ý để Ngụy Nghiêm nhường mười hai quận Liêu Đông, đình chiến hai mươi năm để hồi phục.

Ước chừng người Bắc Ngất khi đó cũng không nghĩ tới được, còn chưa tới hai mươi năm, Cẩm châu đã được hậu nhân Tạ thị từng chiến tử ở đó thu hồi, cũng đoạt lại mười hai quận Liêu Đông.

Nhớ lại sự nghiêm khắc của Ngụy Nghiêm đối với Tạ Chinh, lại mời Đào Thái phó làm lão sư cho Tạ Chinh, Phàn Trường Ngọc cảm thấy mình ngày càng không thể hiểu được Ngụy Nghiêm người này, hành động lần này của ông ta cũng không biết là để giữ gìn Đại Dận, hay chỉ đơn thuần là để giữ gìn quyền thế của mình.

Nhưng cũng đích xác là ông ta để lại ô danh thiên cổ cho ngoại tổ phụ của mình, lại còn g.i.ế.c phụ mẫu mình.

Phàn Trường Ngọc không khỏi mím chặt khóe môi: "Nghĩa phụ, Ngụy Nghiêm... Đến tột cùng được coi là người tốt, hay vẫn là kẻ ác?"

Đào Thái phó dùng đôi mắt phức tạp sâu xa tựa như có thể chứa được trăm sông lẳng lặng nhìn Phàn Trường Ngọc, nói: "Người khi ấy, chỉ là làm chuyện của thế cục, không thể đánh giá công hay tội, cứ để lại cho hậu nhân đánh giá đi ."

Phàn Trường Ngọc khẽ lên tiếng đáp, cúi đầu nhìn ván cờ trước mặt, vuốt ve quân cờ trong tay, hồi lâu không vẫn nói tiếp.

Loading...