Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 52
Cập nhật lúc: 2024-09-14 13:33:42
Lượt xem: 43
Phàn Trường Ngọc giật mình, nàng cũng đã làm trong Dật Hương lâu được một thời gian, biết bên trong Dật Hương lâu mua thức ăn đều là đồ ngon nhất. Về chất lượng món ăn, Du Thiển Thiển chưa bao giờ bất cẩn, làm sao có thể đột nhiên ăn vào liền c.h.ế.t người?
Nàng nắm lấy đại thẩm kia hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào vậy?"
Đại thẩm kia thấy nàng kích động như vậy, liền nói: "Ta nghe nói trưa hôm qua khách ở Dật Hương lâu đang dùng cơm, có người đang dùng cơm đột nhiên sùi bọt mép, đã vội đi kêu đại phu tới nhưng kết quả vẫn không cứu được, sáng hôm nay mấy người này liền đến Dật Hương lâu tính sổ.”
Hai hán tử bên cạnh liếc nhìn Phàn Trường Ngọc, chậc chậc lắc đầu: "Đắt tiền như vậy mà phục vụ đồ ăn thì c.h.ế.t người, lòng dạ lão bản của tửu lâu này thật đáng khinh!"
"Nếu quan phủ không điều tra rõ ràng, về sau ai còn dám đến ăn cơm?"
"Ta đã sớm nghe nói nữ chưởng quỹ Dật Hương lâu này biết chút bàng môn tà đạo, nghe nói trong thức ăn bọn họ cho thêm đồ gì đó, ăn vào sẽ khiến người ta nghiện, không phải thì sao vài năm ngắn ngủi liền mở được hai tửu lâu, buôn bán còn náo nhiệt như vậy, không chừng lúc này là thứ đồ kia tăng thêm cho nên mới ăn vào c.h.ế.t người!”
"Theo ta a, liền phải một mạng trả một mạng! Bắt được nữ chưởng quỹ kia rồi giết, nhìn tướng mạo nàng ta là biết người không an phận! Chắc chắn không phải là người tốt lành gì!"
Phàn Trường Ngọc nghe một trong hai tên đầu trâu mặt ngựa đội mũ phớt nghị luận khinh bỉ về Du Thiển Thiển, tức giận đến khóe miệng thẳng một đường.
Sau khi rút lui khỏi đám đông, nàng kêu lão bá đánh xe bò đợi ở một khu vực vắng vẻ, chính mình thì đến con ngõ nhỏ ở phố sau của Dật Hương lâu.
Từ cửa sau đi vào Dật Hương lâu, Phàn Trường Ngọc phát hiện ra ở phía sau bếp hầu như không có ai, quản sự cùng với bọn tiểu nhị thường ngày tiếp đãi khách quý đều đang ở cửa lớn bên kia lý luận với con cái của người chết.
Phàn Trường Ngọc cuối cùng thật vất vả mới nhìn thấy một tiểu nhị, lớn tiếng gọi hắn ta lại hỏi: "Du chưởng quỹ đâu?"
Tiểu nhị còn tưởng là nàng đến giao thịt kho, liên tục khoát tay: “Tình huống bên trong tửu lâu Phàn lão bản cũng nhìn thấy, hôm nay không thể nhận thịt kho của ngài.”
Phàn Trường Ngọc nói: "Lúc này ta tìm Du chưởng quỹ tất nhiên không phải vì chuyện đấy, người c.h.ế.t hôm qua ở bên trong tửu lâu đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt tiểu nhị xúi quẩy, nói: "Ai biết được, hôm qua trong tửu lâu có một vị khách nhân đột nhiên phát bệnh, chưởng quỹ nhìn thấy liền nói sợ là chứng động kinh, vội vàng kêu đại phu đến, người nhà kia ngay lúc đầu còn cảm ân đại đức, đưa người đón về, trong đêm đột nhiên có chuyện, sáng hôm nay liền khiêng quan tài đến trước cửa tửu lâu gây sự, bắt tửu lâu bồi thường tính mạng cho lão nhân nhà họ! Đây không phải rõ là muốn gây sự sao?"
"Cho dù chưởng quỹ có cố gắng thuyết phục nhóm người đó như thế nào cũng không nhượng bộ, dự định chi bạc để dẹp chuyện thì đối phương lại từ chối, nhìn liền biết đặc biệt đến đây để gây phiền phức. Chưởng quỹ là lo có tửu lâu nhà nào đó muốn ám toán, đã đi báo quan thì vẫn chưa có quan binh tới, chưởng quỹ tự mình đi đến quan phủ bên kia tìm chút quan hệ, chỉ là đã đi ra ngoài hồi lâu nhưng người chưa quay lại.”
Mặc dù Phàn Trường Ngọc không đọc nhiều sách, nhưng cũng biết đạo lý cây to đón gió.
Trước đây vài ngày Du Thiển Thiển mới tổ chức được một bữa tiệc thịnh soạn, Dật Hương lâu cũng đã trở nên nổi tiếng ở huyện thành, cướp đi không ít mối làm ăn của các tửu lâu lớn, khẳng định chọc cho người ghen ghét, nhưng đối phương lại dùng thủ đoạn hạ lưu đến mức này đối phó với Du Thiển Thiển, thật sự có chút đáng ghét.
Ở bên ngoài cửa Dật Hương lâu có rất nhiều người tụ tập, một phần nguyên nhân là do người nhà khiêng quan tài kia gây rối, nhưng mọi người đều chỉ trích Du Thiển Thiển, không ai đứng ra nói thay cho Du Thiển Thiển, thậm chí còn nói rằng Dật Hương lâu cho thêm thuốc gây nghiện vào trong thức ăn, Phàn Trường Ngọc vô thức nghĩ đến hai hán tử đầu trâu mặt ngựa kia.
Hai người kia một xướng một họa, chẳng phải là đang cố ý nói cho người không biết chân tướng nghe, là muốn đổ thêm dầu vào lửa gây sự sao?
Nếu không thuyết phục được đám người khiêng quan tài đi, trước tiên đi tóm lấy người dẫn hướng dư luận.
Phàn Trường Ngọc suy nghĩ một chút, nói với tiểu nhị: "Ngươi tìm thêm vài người nữa, thay y phục của tửu lâu ra, theo ta đi ra ngoài một chuyến."
Dật Hương lâu đang xảy ra chuyện, tiểu nhị bên trong cũng sứt đầu mẻ trán theo, nói: "Xin lỗi Phàn lão bản, hôm nay bên trong tửu lâu thật sự không đưa ra được nhân thủ..."
Phàn Trường Ngọc nói: "Trong đám người bên ngoài có người đang cố ý hạ uy tín của Dật Hương lâu, ngươi dẫn người đi theo ta lôi những người đó ra."
Tiểu nhị nghe xong, vội vàng đi gọi người.
Nửa khắc sau, Phàn Trường Ngọc mang theo bảy tám tiểu nhị Dật Hương lâu mặc xiêm y bình thường, từ cửa sau vòng ra ngoài, chen vào đám đông người vây xem.
Nàng quan sát một hồi, người qua đường xem náo nhiệt đại đa số đều là đứng nhìn, phát hiện chuyện này đã lâu không được giải quyết, bọn họ đều có việc khác bận rộn liền rời đi trước.
Chỉ có một nhóm người tương tự như hai hán tử đội mũ phớt kia, một mực canh giữ ở lối vào của Dật Hương lâu, tiếng mắng còn lớn hơn bất kỳ ai khác, một khi người qua đường không biết rõ tình hình tới hỏi một câu có chuyện gì, bọn người kia liền lập tức nói đến chuyện Dật Hương lâu bỏ thêm thuốc vào trong thức ăn khiến người ta gây nghiện.
Phàn Trường Ngọc về cơ bản đã xác định đây chính là mấy cây gậy quấy phân lợn, liền cho những tiểu nhị của Dật Hương lâu một ánh mắt.
Những tiểu nhị này đều coi Dật Hương lâu là nhà của mình, sao có thể chịu đựng được những người bên ngoài vu khống thế kia, theo như lời Phàn Trường Ngọc nói, họ giả vờ chen vào giữa đám đông, đẩy những cây gậy quấy phân kia ra ngoài rìa đám đông, mấy tiểu nhị ở phía sau liền túm lấy vai bọn người đó đẩy ra.
Những người này vốn là có tật giật mình, bị người bắt lấy liền lập tức muốn gào thét, Phàn Trường Ngọc nhanh chóng đ.ấ.m vài quyền vào bụng của bọn họ, thành công khiến bọn họ nuốt những tiếng kêu trở về.
Xung quanh có người dân nhìn thấy mấy người bọn nàng, Phàn Trường Ngọc hung ác nói: "Nhìn cái gì, chưa thấy qua sòng bạc đòi nợ sao!"
Vừa nói, nàng lại đạp một trong hán tử đội mũ phớt kia: "Cho ngươi rùa rút đầu này! Chạy đi! Có thể chạy qua ngày mồng một, còn có thể qua mười lăm sao!"
Đám người tiểu nhị trong Dật Hương lâu chỉ từng nhìn thấy vị Phàn lão bản hòa ái dễ gần, trong nháy mắt giống như một ác bá trên phố đánh người, liền sững sờ một lúc, lập tức cũng bước tới hỗ trợ kéo cổ áo của hai hán tử kia vào nơi hẻo lánh, nhân cơ hội này để trả thù riêng, vừa đánh vừa đạp, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên! Lại chạy nữa cắt đứt chân ngươi!"
Những người dân vừa rồi chú ý tới nghe nói là sòng bạc đòi nợ, mấy người đó lại có vẻ ngoài gian ác, thoạt nhìn không giống người tốt lành gì nên vội vàng tránh đi, không dám xen vào chuyện của người khác.
Bọn người kia còn muốn kêu la, nhưng miệng của bọn họ nhanh chóng bị một miếng khăn lau bẩn thỉu nhét vào, chỉ có thể ngô ngô bị kéo vào ngõ sau của Dật Hương lâu, bị trói gô vào nhau như trói gia súc, mặt mũi tràn đầy kinh hãi, nhìn Phàn Trường Ngọc đang khoanh tay đứng trước mặt cùng một nhóm tiểu nhị Dật Hương lâu đang giả làm lưu manh.
Phàn Trường Ngọc đang ngồi trên một cái ghế do tiểu nhị Dật Hương lâu dọn tới trông giống như đại vương trên núi, trên tay đang vuốt vuốt nghịch con đao chặt xương, ngay khi nàng ngước mắt lên, đao chặt xương trong nháy mắt ném ra ngoài, vừa vặn xuyên trúng chiếc mũ phớt trên người hán tử, dư lực trên đao chặt xương vẫn không giảm, mang theo chiếc mũ phớt dính lên thân cây phía sau lưng hán tử.
Tên này là người trước đó mắng Du Thiển Thiển hung ác nhất.
Phàn Trường Ngọc ngước mắt lên, vừa định nói cái gì đó phũ phàng, lại sửng sốt một chút, dưới chiếc mũ phớt kia là một cái đầu trọc!
Trách không được lại muốn đội mũ!
Không còn chiếc mũ phớt làm vật che chắn, đỉnh đầu của hán tử trọc đầu lạnh buốt, gió quất vào da đầu đau như d.a.o cắt, nghĩ đến một giây trước quả thật có một con đao đã bay sượt qua da đầu, mặt hắn ta tái nhợt.
Phàn Trường Ngọc thu hồi sự sững sờ nhất thời trên mặt, khôi phục vẻ mặt hung dữ nói: "Ai đã ra lệnh cho các người đến cửa Dật Hương lâu để gây rối?"
Hán tử bên cạnh tên đầu trọc cười lạnh nói: "Không có ai ra lệnh cho chúng ta, đồ ăn ở Dật Hương lâu các ngươi g.i.ế.c người, vì sao không cho phép người ta đòi công đạo? Đem trói chúng ta lại đây, lại còn muốn g.i.ế.c chúng ta để tiếp tục ngăn cản tất cả miệng lưỡi của người đời? Dật Hương lâu này không phải là tửu lâu, rõ ràng là hắc điếm g.i.ế.c người cướp của!"
Phàn Trường Ngọc nghe thấy tên hán tử này lãi nhãi mấy thứ bỉ ổi như thế liền bực bội vô cùng, quả thật hắn ta cũng là loại ghê tởm như Quách đồ tể!
Nàng vung cây gậy gỗ ở bên tường gõ vào trán hắn ta ba cái, âm thanh "bang bang" giòn tan nghe êm tai hơn nhiều.
Hán tử kia quả nhiên bị đánh cho choáng váng.
Phàn Trường Ngọc hung ác nói: "Cho ngươi nói chuyện sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Những tên lưu manh bị trói khác nuốt nước bọt, khó khăn cử động cơ thể, lặng lẽ cách xa người kia một chút, co rúm thân thể tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình.
Hán tử kia còn muốn tiếp tục mồm mép tiếp, nhìn thấy cây gậy gỗ trong tay Phàn Trường Ngọc, bất quá trán vẫn đau như bị rạch ra, liền uất ức ngậm miệng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-52.html.]
Phàn Trường Ngọc hừ lạnh một tiếng: "Cái lưỡi này của ngươi giữ lại cũng vô dụng, người tới kéo hắn xuống, rút đầu lưỡi băm cho chó ăn!"
Những tiểu nhị Dật Hương lâu đầu tiên là hai mặt nhìn nhau, sau đó hai người lập tức bước tới, kéo lấy tên lưu manh bị trói gô đi ra sân sau.
Ngay sau đó là tiếng mài đao xoèn xoẹt, sau đó là tiếng đao chặt mạnh lên thớt cùng với tiếng người kia kêu thất thanh thảm thiết, một lát sau thì tiếng kêu thảm thiết đó biến mất, chỉ còn âm thanh ngô ngô.
Mấy tên lưu manh đang bị trói gô ngoài sân sợ đến mức mặt như màu đất.
Phàn Trường Ngọc suýt chút nữa không thể ngồi yên trên ghế, nàng chỉ là dựa vào những gì viết trong thoại bản giả vờ hù dọa đám người này, tiểu nhị ở Dật Hương lâu chắc không phải không lĩnh hội được ý của nàng, thật sự đi cắt lưỡi người ta đúng không?
Không cần đến một lát, tiểu nhị liền mưng một cái khay đi tới, trên khay có đặt một đoạn nhỏ đầu lưỡi đẫm máu, nói với Phàn Trường Ngọc: “Tên đó giãy giụa kịch liệt quá, chúng ta không thể rút toàn bộ lưỡi của hắn, chỉ có thể chặt xuống một phần này."
Bọn lưu manh nhìn thấy một cảnh m.á.u thịt be bét này thì đã bị dọa tới mức suýt tè ra quần, nào còn dám nhìn nhiều nữa, Phàn Trường Ngọc ngược lại thường mổ lợn, nhìn một thoát liền nhận ra kia là một đoạn lưỡi lợn nhỏ, không được tươi cho lắm, không biết là huyết gà hay huyết vịt, nhưng bày lên mâm lại có thể dọa được người.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ tiểu nhị ở Dật Hương lâu cũng thật là tinh quái, duy trì vẻ mặt hung ác nói: "Dắt con ch.ó đến đây, đút cho chó ăn!"
Ngay lập tức có tiểu nhị dắt một con ch.ó săn đến, đem cái lưỡi lợn trên mâm quăng ra ngoài, con ch.ó săn lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Đám lưu manh nhìn được một màn này, nhịn không được mà nôn khan, sợ đến mức không kiềm chế được mình.
Phàn Trường Ngọc cảm thấy mình đã dọa người sợ đến như thế này, đại khái có thể hỏi ra được sự thật, đanh mặt lại tiếp tục hỏi tên đầu trọc: "Nói, ai đã ra lệnh cho các ngươi đến Dật Hương lâu để gây rối? Nếu có một lời nói dối, một đống đầu lưỡi đều cắt cho chó ăn hết!"
Tên đầu trọc nôn khan đến ứa nước mắt, liên tục nói: "Ta nói! Ta nói! Là gã sai vặt bên cạnh sư gia tìm tới chúng ta."
Nghe được câu trả lời này, Phàn Trường Ngọc không khỏi sửng sốt.
Tại sao lại liên quan đến cây gậy quấy phân lợn Hà sư gia kia?
Nàng hét lên: "Ngươi nói láo!"
Tên đầu trọc bị trói liên tục dập đầu với nàng: "Cô nãi nãi à, tiểu nhân thật sự không có nói dối, thật sự là gã sai vặt bên cạnh sư gia tìm chúng ta!"
Phàn Trường Ngọc nói: "Hà sư gia không thù không oán với Dật Hương lâu, tại sao lại ra lệnh cho các ngươi làm chuyện này?"
Tên đầu trọc cũng khóc ròng: "Chuyện này chúng ta cũng không biết!"
Những tên lưu manh khác cũng khóc lóc thảm thiết xác nhận là Hà sư gia.
“Thả bọn họ đi.” Một giọng nữ từ từ phía nguyệt môn truyền đến.
Phàn Trường Ngọc ngẩng đầu, phát hiện là Du Thiển Thiển, liền từ trên ghế đứng lên: "Chưởng quỹ trở về rồi?"
Du Thiển Thiển gật đầu, nhìn Phàn Trường Ngọc với nụ cười trên khuôn mặt, lời nói mang theo mấy phần cảm kích: "Ta vừa trở về, đúng lúc nghe thấy muội giúp ta thẩm vấn những người này, đa tạ Trường Ngọc muội muội."
Phàn Trường Ngọc nói: "Muội cũng không gọi là giúp Du chưởng quỹ được gì."
Du Thiển Thiển nói: "Những thứ này là đủ rồi, thả bọn họ đi."
Nàng ta ra hiệu cho mấy tiểu nhị bên cạnh cởi trói cho bọn lưu manh kia.
Tên lưu manh trước đó bị Phàn Trường Ngọc đè xuống sai người mang ra ngoài, lưỡi của hắn ta cũng không bị cắt, chỉ là miệng bị bịt kín, hiển nhiên tiếng kêu thảm thiết trước đó là do Du Thiển Thiển dùng một loại phương pháp nào đó buộc hắn ta phát ra.
Phàn Trường Ngọc thấy rất nghi hoặc, hỏi Du Thiển Thiển: “Tỷ không mang bọn họ đến công đường đối chất sao?"
Du Thiển Thiển chỉ lắc đầu, sắc mặt mang theo vẻ mệt mỏi, chờ những tên lưu manh kia bị tiểu nhị bên trong tửu lâu dẫn đi, nàng ta mới nói: "Muội cũng vừa hỏi ra, là Hà sư gia ra lệnh cho những người này."
Phàn Trường Ngọc cau mày hỏi: "Là những tửu lâu bị Dật Hương lâu đoạt mối làm ăn đi tìm Hà sư gia, muốn dùng cách này để đả kích Dật Hương lâu?"
Du Thiển Thiển cười khổ: "Còn tệ hơn thế này."
Phàn Trường Ngọc nghĩ điều tồi tệ nhất chính là điều nàng nghĩ, nhưng Du Thiển Thiển nói còn tồi tệ hơn thế, nàng thật sự không thể nghĩ ra, hỏi: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Phần tóc mái được chải mượt mà bóng loáng của của Du Thiển Thiển đã sớm bị nàng ta xoa đến không còn hình dạng, nàng ta nhắm mắt lại nói: “Dật Hương lâu không giữ được nữa, cũng là trách ta quá gấp gáp, nếu như năm trước không vội mở tửu lâu ở huyện thành thì đã tốt rồi..."
Trong ấn tượng của Phàn Trường Ngọc, Du Thiển Thiển luôn là người nắm chắc phần thắng, hiếm khi tỏ ra bất lực như vậy, nàng nói: “Mặc dù giao tình giữa muội và chưởng quỹ không được sâu sắc lắm, nhưng chưởng quỹ đã nhiều lần dìu dắt muội, muội cũng ghi tạc trong lòng. Dù muội không biết Dật Hương lâu đang gặp chuyện gì khó xử, bất quá chỉ cần chưởng quỹ cần, nhà muội cùng với Vương bộ đầu của huyện nha có chút quan hệ, muội có thể đến cầu Vương bộ đầu xin một chút nhân tình, xem liệu có thể giúp Dật Hương lâu hay không.”
Du Thiển Thiển lắc đầu: "Vô dụng thôi."
Nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y của Phàn Trường Ngọc, gượng cười nói: “Tâm ý này của muội ta xin nhận, nửa ngày này ta đều ở bên ngoài, những mối quan hệ đều đã đi tìm một lượt, nếu như có biện pháp, ta sẽ không ngồi chờ chết. Muội cũng đừng đi đến chỗ Vương bộ đầu cầu tình, ngược lại sẽ mang phiền phức đến cho ông ấy."
Phàn Trường Ngọc có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của Du Thiển Thiển, chính nàng không ngờ rằng chỉ trong một đêm Dật Hương lâu lại xảy ra chuyện như vậy, nàng nói: "Muội vẫn không thể nghĩ ra đến cùng Dật Hương lâu đã chọc đến rắc rối gì. Muội nghe tiểu nhị nói lão nhân kia ở Dật Hương lâu ăn cơm là phát chứng động kinh mới sùi bọt mép, điều này sao có thể trách đồ ăn trong tửu lâu? Khi bị thẩm vấn trên công đường cũng có đại phu có thể làm chứng phải không?”
Du Thiển Thiển nói: "Muội có biết, Hà sư gia đang làm việc cho ai không?"
Phàn Trường Ngọc phun ra hai chữ: "Huyện lệnh?"
Dư Thiến Thiển mệt mỏi gật đầu: "Quan lớn nhất của huyện Thanh Bình muốn đoạt tài sản của ta, trên công đường phân trắng đen không phải do ông ta định đoạt sao, bách tính bình thường như chúng ta ai lại dám đối nghịch với quan?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Vậy thì kiện lên phủ Tế châu đi, huyện lệnh là quan lớn nhất của huyện Thanh Bình, nhưng rời khỏi huyện Thanh Bình, ông ta tính là cái gì?"
Du Thiển Thiển vẫn lắc đầu, lộ ra một tia đau lòng: “Ta nghe những lời đồn đãi từ trong phủ của những thế gia quý tộc kia, nghe được đây là chuyện làm của huyện lệnh, ta liền phái thủ hộ của ta lái xe đi đến phủ Tế châu, nhưng khi ta về mới về tới cửa, liền có người đưa đồ tới. .."
Giọng nói của Du Thiển Thiển run rẩy: "Là một đoạn ngón tay của thủ hộ kia của ta, bọn họ quan phỉ cấu kết, tất cả con đường thông đến phủ Tế châu đều đã bị sơn phỉ phong tỏa."
Phàn Trường Ngọc đã thấy được cái gì gọi là một tay che trời, những gì Du Thiển Thiển đang trải qua bây giờ còn tuyệt vọng hơn cả khi trước đó nàng bị Phàn đại cướp đoạt gia sản.
Quan phủ bên kia đã tung ra lời đồn tửu lâu của Du Thiển Thiển bỏ thêm đồ vật vào trong thức ăn, vừa vặn có một lão nhân ăn cơm ở Dật Hương lâu phát bệnh chết, quan phủ hoàn toàn có thể nói rằng đồ ăn của Du Thiển Thiển có vấn đề, không chỉ thu hết danh tiếng và tài sản của nàng ta, thậm chí còn thể thể bắt nàng ta bỏ tù.
Trong nháy mắt, Phàn Trường Ngọc nhớ lại những gì Tạ Chinh đã nói về việc phủ Tế châu chinh lương, nàng nói: “Chỉ dựa vào một mình tỷ khẳng định yếu thế, nhưng nếu như toàn bộ bách tính huyện Thanh Bình đều chống lại huyện lệnh, mặc kệ quan phủ phong tỏa con đường nào, hay là dùng nha sai trấn áp chúng ta, mọi thứ đều không thành vấn đề!"
Du Thiển Thiển hỏi: "Là như thế nào?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Phủ Tế châu chinh lương, huyện chúng ta là án một người thu một thạch, không có lương thực thì giao bạc. Huyện Thanh Bình hơn mười vạn người, chỉ riêng một huyện liền cưỡng ép chinh đến mười vạn thạch lương thực. Tế châu không thể nào bức bách tính vào đường cùng, rõ ràng là do huyện lệnh đang nhân cơ hội này vơ vét của cải!”
Sau khi nghe những gì nàng nói, biểu hiện của Du Thiển Thiển biến hóa rất rõ rệt.
Nàng ta lẩm bẩm: "Huyện lệnh không phải là vơ vét của cải, ông ta đang ở thời điểm mấu chốt thuyên chuyển, đột nhiên muốn vơ vét nhiều bạc từ trong tay bách tính như vậy, lại nhắm vào Dật Hương lâu của ta, cho dù có thể giấu giếm nhất thời cũng không thể lừa trong thời gian dài, kiểu gì cũng có người vạch trần, khi thuyên chuyển cũng khó thoát khỏi bị trách phạt. Có lẽ... Dật Hương lâu là bị đem ra g.i.ế.c gà dọa khỉ mà thôi! Toàn bộ phú thương của huyện Thanh Bình mới là mục tiêu của ông ta!"
Nàng ta nhìn Phàn Trường Ngọc, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Sùng Châu ở ngay bên cạnh Tế Châu, huyện lệnh đây là muốn làm phản!”