Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 55

Cập nhật lúc: 2024-09-14 13:33:46
Lượt xem: 36

Tạ Chinh nhìn Phàn Trường Ngọc: "Nàng có quen biết với Vương bộ đầu, nhanh đến tìm ông ấy, bảo ông ấy mang theo nha sai canh giữ ở cửa thành, không thể để bạo dân vào thành."

Phàn Trường Ngọc khó hiểu: "Bạo dân vào thành cũng là tìm huyện lệnh và nha sai gây phiền phức, vì sao phải thay huyện lệnh ngăn cản những bạo dân kia?"

Biểu cảm trên mặt Tạ Chinh lạnh lùng không thể tả: "Bọn họ không quan tâm đến tính mạng mà muốn làm phản, nàng cho rằng bọn họ chỉ là muốn một cái công đạo thôi sao? Bây giờ bọn họ muốn chính là quyền thế và phú quý! Trong thành này bất cứ một nhà nào cũng giàu có hơn những nông dân kia, đều có thể để bọn họ căm hận đến tận xương tủy. Lại nhìn về phía trước, bọn họ cũng có thể làm việc tàn ác đốt phá g.i.ế.c người như phản quân, nếu không muốn nhìn thấy huyện thành này bị cướp phá không còn thứ gì thì chỉ cần làm theo những gì ta nói.”

Nghe những gì hắn nói, trong lòng của Phàn Trường Ngọc chìm xuống trong nháy mắt vì sự phức tạp của bản chất con người, nàng mím môi nói: "Vương bộ đầu đã bị huyện lệnh cách chức, bây giờ ở nha môn thúc ấy không còn giá trị nữa."

Tạ Chinh nhíu mày, vẫn nói: “Nàng vẫn cứ đến đó truyền tin, nói huyện lệnh bị người khác khống chế, bảo ông ấy mang nha sai đến cửa thành bố trí phòng vệ, gặp phải bạo dân trước xoa dịu đám đông, hứa hẹn quan phủ sẽ trả lại toàn bộ lương thực đã thu, cũng không không truy cứu tội lỗi của bọn họ."

"Nhưng nếu quan phủ không trả lại lương thực thì sao?"

“Trước ổn định bạo dân, ta sẽ nghĩ ra biện pháp khác.” Ánh mắt hắn bình tĩnh, không hiểu vì sao khiến người ta tin phục.

Phàn Trường Ngọc suy nghĩ một chút, nhưng vẫn có chút lo lắng: "Không phải huynh nói bọn họ đều vì cầu vinh hoa phú quý mà tạo phản sao? Như vậy thật sự sẽ ổn định được bạo dân?"

Tạ Chinh liếc nhìn nàng một cái: “Bạo dân sẽ liều c.h.ế.t đánh cược một lần, bởi vì không còn đường lui, hứa hẹn không truy cứu tội lỗi của bọn họ, trả lại lương thực cho bọn họ, bọn họ có thể trở lại làm ruộng như ngày trước, người có dã tâm sẽ tiếp tục khiêu khích xúi giục không nhân nhượng, nhưng những người chỉ vì bị ép buộc đến như vậy thì sẽ bắt đầu do dự.”

Cuối cùng Phàn Trường Ngọc cũng hiểu rõ, hắn là muốn những bạo dân kia tự loạn trước.

Trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy Ngôn Chính trước mặt rất xa lạ, như thể cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ thật sự hiểu hắn.

Tạ Chinh chú ý tới ánh mắt của nàng, hỏi: "Làm sao vậy?"

Phàn Trường Ngọc lắc đầu và hỏi: "Làm thế nào để chúng ta ra ngoài?"

Các quan binh vẫn đang canh giữ ngõ sau của Dật Hương lâu, nếu từ trong ngõ đi ra ngoài sẽ bị quan binh canh gác bên ngoài nhìn thấy. Nếu bọn họ đánh ngất các quan binh trước khi rời đi, qua không được bao lâu thì quan binh bị ngất xỉu cũng sẽ bị người khác phát hiện, vẫn sẽ bị bại lộ hành tung.

Tuy nhiên, đầu kia của con ngõ này đã bị phong tỏa, cực kỳ chật hẹp, dùng để thoát nước mưa nhỏ giọt từ mái hiên ngói giữa hai nhà, chỉ một người có thể đi qua, vì ẩm thấp quanh năm không có nắng quanh, tường bám đầy rong rêu nhớp nháp, không cẩn thận sẽ bị trượt ngã.

Tạ Chinh liếc nhìn bức tường cao bị phong tỏa ở cuối con ngõ, nói với Phàn Trường Ngọc: “Nàng đứng lên vai ta vượt qua."

Phàn Trường Ngọc đánh giá vóc dáng của hai người, gật đầu nói: "Được, ta leo lên rồi tìm thang cho huynh."

Khi Tạ Chinh ngồi xổm xuống chân tường, nàng một tay đỡ tường, tay kia giẫm lên bờ vai rộng của hắn.

Chiều cao của hai người cộng lại cuối cùng cũng cho phép Phàn Trường Ngọc trèo lên đầu tường, nàng dùng hai tay chống người lên, khi ngước mắt nhìn quét vào trong sân, liền thấy một nam nhân đang nâng bút viết cái gì đó trước cửa sổ của một căn phòng đang rộng mở, bỗng nhiên ánh mắt sắc bén ngước lên nhìn về phía bên này.

Phàn Trường Ngọc nhặt một mảnh ngói trên tường, dùng thế sét đánh với tốc độ cực nhanh ném nó vào huyệt đạo của hắn ta.

Nam nhân lộ ra vẻ kinh ngạc, chưa kịp nói lời nào đã ngã gục xuống bàn.

Phàn Trường Ngọc sau khi ném xong mới nhận ra nam nhân đó trông rất quen mắt, chỉ bất quá nàng nghĩ một lát cũng không nhớ ra đã gặp ở nơi nào.

Tạ Chinh nghe được bên trong động tĩnh, hỏi nàng: "Tường đối diện có người sao?"

Phàn Trường Ngọc gật đầu "Ừ" một tiếng, nói: “Người đã bị ta đánh bất tỉnh rồi, trong sân này vừa vặn có một cái thang tre, huynh đợi một chút, ta sẽ chuyển nó đến đây."

Vừa nói, nàng vừa nhảy khỏi tường, dáng người nhanh nhẹn như một con mèo.

Thang tre không dài cũng không ngắn, vừa đủ để chạm đến bức tường trong sân, sau khi Phàn Trường Ngọc trèo lên bức tường dọc theo chiếc thang tre, đưa chiếc thang tre đến phía bên kia của bức tường cao, để Tạ Chinh cũng thuận lợi đi vào sân.

Hắn vào trong nhà nhìn thoáng qua người bị Phàn Trường Ngọc đánh bất tỉnh, trong mắt hiện lên một tia cổ quái, nói: "Là đông gia cửa hàng sách."

Tại sao tòa nhà của Triệu gia lại ngay bên cạnh Dật Hương lâu?

Trong lòng nghi hoặc khiến hắn liếc nhìn bức thư còn đang viết dở trên bàn, lúc Triệu Tuân ngã xuống bức thư đã bị bút lông quẹt phải rất nhiều, rất nhiều nét chữ đều bị mực che lấp, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra đại khái.

Ánh mắt Tạ Chinh đột nhiên trở nên lạnh lùng, lúc rời đi không biết là vô tình hay cố ý, tay áo sơ ý đụng phải nghiên mực, mực dày đặc tràn ra khắp bàn, làm vấy bẩn tờ giấy viết chữ còn dang dở, thậm chí tay áo và nửa khuôn mặt của Triệu Tuân đều là mực.

Sau khi Phàn Trường Ngọc nghe hắn nói rằng đây là đông gia của cửa hàng sách, vốn là có chút chột dạ, nhưng khi nàng nhìn thấy Tạ Chinh làm đổ nghiên mực, có thể gọi là hết hồn hết vía, nàng lắp bắp nói: “Ta… Ta đánh đông gia của huynh, huynh lại làm đổ nghiên mực của hắn, hắn sẽ không ghi hận huynh chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-55.html.]

Nàng nhớ tới lúc Tạ Chinh viết văn bát cổ cho cửa hàng sách, bốn mươi lượng lần trước không phải là còn có tiền đặt cọc sao?

Tạ Chinh hơi sửng sốt, hắn không nghĩ tới nàng sẽ lo lắng chuyện này, vẻ mặt lạnh lùng hơi thu lại, nói: “Không sao, hắn cũng không nhất định nhớ tới nàng, cũng không biết ta đã từng ở đây."

Phàn Trường Ngọc nghĩ cũng phải, ngay cả nàng suýt chút nữa không nhận ra hắn ta, hắn ta là một phú thương, mỗi ngày gặp rất nhiều người, cho nên nhất định không nhớ rõ mình, vì vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Triệu phủ là một tòa nhà hạng hai, cả phủ lại cơ hồ không có một hạ nhân nào, Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh dễ dàng lẻn ra khỏi từ cửa hông của Triệu phủ.

Phàn Trường Ngọc tự nhủ chuyến này của bọn họ bị giày vò lâu như vậy cũng chính là vì cửa trước và ngõ sau của Dật Hương lâu đều có quan binh canh gác, nàng không thể không nói: “Du chưởng quỹ và những tiểu nhị trong tửu lâu bị bọn cẩu quan kia bắt vào trong đại lao, tại sao bọn họ còn phái người giám sát Dật Hương lâu? Chẳng lẽ là tìm Du Bảo Nhi?"

Tạ Chinh thần sắc âm trầm, chỉ nói: "Không phải là không thể."

Sắc mặt của Phàn Trường Ngọc đột nhiên có chút tức giận: "Những cẩu quan kia tâm địa cũng thật là ác độc!"

Bởi vì g.i.ế.c gà dọa khỉ, ngay cả một đứa trẻ cũng không tha?

Tạ Chinh không có trả lời, nói: "Đứa trẻ kia tạm thời ta để ở chỗ lão bá đánh xe cho nàng."

Phàn Trường Ngọc đã thuê chiếc xe bò của lão bá kia một tháng để chuyển hàng, vì vậy có thể được coi là một người đáng tin cậy.

Nhưng để lão bá kia mang theo một tiểu công tử nhà giàu, vẫn rất dễ khiến người ta cảm thấy có gì đó không đúng, Phàn Trường Ngọc nói: "Khi nào ta đến nhà Vương bộ đầu, ta sẽ dẫn Bao Nhi đi cùng."

Tạ Chinh gật đầu, khi hai người chia tay mỗi người mỗi ngả, hắn nhìn Phàn Trường Ngọc tựa hồ muốn căn dặn điều gì đó, nhưng cuối cùng hắn không nói gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngược lại, Phàn Trường Ngọc thấy hắn do dự không nói, hoang mang hỏi: "Làm sao vậy?"

Bầu trời mây âm u, khiến ánh mắt Tạ Chinh so với bình thường tối hơn, hắn nói: "Nếu như bạo dân tiến vào thành, nàng chỉ cần tự bảo vệ mình là được."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Không thể tin bất luận kẻ nào."

Nghe vậy thì trái tim của Phàn Trường Ngọc lỡ một nhịp, ngước mắt lên nhìn hắn: “Có phải huynh muốn đi rồi không?”

Đột nhiên lại nói với nàng những lời này, thật sự là rất kỳ lạ.

Tạ Chinh nhất thời nghẹn cứng, vẻ mặt khó chịu nói: "Tuy rằng ta không phải người đáng tin cậy, nhưng hiện tại trước mắt nàng vẫn có thể tin tưởng ta."

Sau khi hắn đi, Phàn Trường Ngọc ở tại chỗ hơi run một lát, sau đó đi đến chỗ lão bá đánh xe để đón Du Bảo Nhi rồi đến nhà của Vương bộ đầu.

Vương bộ đầu đã rất kinh hãi khi nghe chuyện về bạo dân, sau khi ở trong phòng đi đi lại lại mấy lượt, ông ấy nói với Vương phu nhân: "Lấy trang phục bộ khoái mang ra đây."

Khi Vương phu nhân vào phòng trong lấy trang phục, Vương bộ đầu nhìn Phàn Trường Ngọc nói: "Phu quân của cháu rất có hiểu biết, lại nhạy bén như vậy, e rằng không phải là người đơn giản..."

Phàn Trường Ngọc nói: "Nhà của huynh ấy lúc trước từng mở tiêu cục, có thể nói kiến thức so với người bên ngoài có hiểu biết một chút."

Vương bộ đầu nói một câu khó trách, sau khi thay đổi trang phục bộ khoái, trước đi ra cửa tìm nhóm người dưới trướng của mình trước kia.

Vương phu nhân vẻ mặt lo lắng tiễn ông ấy ra khỏi cửa.

Phàn Trường Ngọc không biết kế hoạch tiếp theo của Tạ Chinh là gì, sẽ rất mạo hiểm nếu để một bộ khoái bị cách chức như Vương bộ đầu ra làm những chuyện này.

Nhưng nếu bạo dân vào thành đánh cướp, vậy thì sẽ không có đường rút lui, dã tâm cùng với lòng tham của bọn họ cũng sẽ tăng vọt, giống như mãnh thú đã được ăn mặn, không thể dừng lại được nữa, nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t mãnh thú này trước khi vấy bẩn m.á.u tươi.

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói với Vương phu nhân: “Lúc trước thẩm có nói chỗ của thẩm có sơ đồ của huyện nha cùng với phủ của huyện lệnh phải không?”

Vương phu nhân ngập ngừng gật đầu, hỏi: "Có thì đúng là có, nha đầu cháu muốn làm cái gì?"

Phàn Trường Ngọc nói: "Cháu nghe phu quân của cháu nói, chuyện chinh lương lại nháo thành dạng này, tám phần là huyện lệnh đã bị khống chế, không thì chúng ta giải cứu huyện lệnh ra? Cái khác thì không nói, trước tiên cần phải để cho Vương thúc khôi phục chức bộ khoái, như thế việc Vương thúc hành động cũng thuận tiện hơn."

Bất kể ai đang âm thầm nắm quyền vào lúc này, nhưng trong mắt bách tính bình thường cùng với nha sai, huyện lệnh chính là quan lớn nhất của huyện Thanh Bình.

Vương phu nhân không biết nha đầu này trời sinh to gan hay là cái gì, lúc này bà ấy vẫn còn có chút hãi hùng khiếp vía, nha đầu này vẫn còn có thể nghĩ đến những chuyện táo bạo hơn, bà ấy cũng nghĩ đến trượng phu đi ngăn cản bạo dân, ổn định lại tinh thần, nói: “Như vậy thì có mạo hiểm một chút, để thẩm đi cùng với cháu."

Phàn Trường Ngọc suy nghĩ một lúc, nói: "Có một cách ít mạo hiểm hơn, nhưng bất quá cần phải nhờ thẩm hỗ trợ."

Vẻ mặt Vương phu nhân khẽ động.

Loading...