Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 62

Cập nhật lúc: 2024-09-14 13:40:13
Lượt xem: 43

 

Khi đám quan binh Tế châu bị cướp ngựa đuổi theo, chỉ thấy một nam nhân mang mặt nạ quỷ xanh đứng ở ven đường cái, tay cầm trường thương nhìn dòng sông cuồn cuộn bên dưới.

Mục Thạch khi ngã ngựa đã bị thương ở chân, ghé vào đống đá vụn ở bên đường, nhìn vào mặt sông than thở khóc lóc kêu lên: "Thế tử!"

Đám quan binh phủ Tế châu lúc này không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ giơ binh khí trong tay lên, nhìn nam nhân mang mặt nạ quỷ xanh kia có mấy phần kiêng kị, chợt nhìn thấy đối phương xoay người lại, sau khi nhàn nhạt liếc bọn họ một chút rồi nói: "Tặc tử đã trốn chạy vào dòng sông, các ngươi có thể xuôi dòng tìm người."

Nói xong câu này hắn liền trở mình lên ngựa, vung roi mà đi, một đám quan binh không dám tiến lên ngăn cản.

Chỉ có một tên tiểu tốt sắc bén nhận ra chiến mã dưới thân của Tạ Chinh, thấp giọng nói: "Đó là ngựa của Từ giáo úy."

Từ giáo úy chính là tiểu tướng đã bị Tạ Chinh cướp ngựa trước đó.

Bọn quan binh nhìn nhau, không ai dám nói lời nào, một lúc sau, thủ lĩnh quan binh ra lệnh trói Mục Thạch đang bị thương lại, phân ra một nhánh xuôi dòng đi tìm kiếm Tùy Nguyên Thanh, một số người trong nhóm bọn họ áp giải Mục Thạch trở về phục mệnh.

-

Tại cửa thành huyện Thanh Bình, phản dân huyện thành đã bị kiểm soát.

Khi Hạ Kính Nguyên dẫn quân vào thành, huyện lệnh đã bôi hai vết m.á.u lên mặt ông ta, khóc kêu trời nghênh đón: "Hạ đại nhân, thật tốt khi ngài đã tới đây, không phải thì hạ quan liền đem thi cốt của thân thể này lên lấp ở trên tường thành, cũng không ngăn được phản dân tiến vào thành..."

Ngồi trên lưng ngựa, Hạ Kính Nguyên nhìn thấy trên mặt huyện lệnh đều là máu, ban đầu vốn không có ấn tượng tốt với ông ta, lúc này sắc mặt không khỏi dịu đi, nói: “Bách tính của huyện Thanh Bình có thể may mắn thoát khỏi khốn khó, không thể bỏ qua công lao của Lưu đại nhân.”

Khi Lưu huyện lệnh nghe xong thì chợt cảm thấy có hy vọng thăng chức rồi, nước mắt rơi xuống càng nhiều: “Hạ quan đã nhậm chức ba năm ở huyện Thanh Bình, thành tích thường thường, đã đến thời điểm điều nhiệm, nhưng bởi vì chuyện trong quân chinh lương mà dẫn tới bách tính muốn phản, trong lòng thật sự hoảng sợ, chỉ có thể xông lên trước khi bạo dân tiến vào thành, mang theo đám bộ khoái nha sai huyện nha đến chặn ở cửa thành, lại phạm thượng trói những quan binh đến đốc thúc chinh lương để xoa dịu cơn giận của bách tính, lúc này mới đợi được đại nhân đến giúp, mong đại nhân đừng trách."

Hạ Kính Nguyên nghe nam nhân mang mặt nạ quỷ xanh kia nói lần náo loạn này là do thế tử Trường Tín vương dẫn người đến châm ngòi ly gián, giờ khắc này lại nghe Lưu huyện lệnh nói là quan binh đến đốc thúc chinh lương, trong lòng biết chuyện này sợ là có ẩn tình khác, nhìn Lưu huyện lệnh một chút, nói: "Chuyện gì đã xảy ra với quan binh chinh lương, nói chi tiết cho bản quan."

Sau đó, Lưu huyện lệnh liền đem chuyện quan binh chinh lương ở trong huyện mấy ngày trước, bẩm báo chi tiết chuyện dựa theo tiêu chuẩn án một người một thạch mà chinh lương.

Hạ Kính Nguyên quát: "Hồ đồ! Làm sao phủ Tế châu lại có thể hạ lệnh án theo một người một thạch mà chinh lương?"

Lưu huyện lệnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Đám quan binh kia nói là phụng lệnh của Tiết Độ Sứ Ngụy đại nhân, hạ quan... Hạ quan nào dám ngăn cản, về sau còn bị đám quan binh kia giam lỏng... Biết được nông dân nông thôn bị bức đến phản, hạ quan sợ dưới thành gây ra đại họa, mới sai thuộc hạ trói đám quan binh kia.”

Lưu huyện lệnh sợ mình bị mất công lao, nên không hề đề cập đến Vương bộ đầu và Phàn Trường Ngọc, chỉ kể đại khái những gì đã xảy ra.

Hạ Kính Nguyên vẻ mặt trầm mặc, tâm của Lưu huyện lệnh không khỏi nhấc lên lần nữa.

Thông qua lời nói của huyện lệnh, Hạ Kính Nguyên đã đoán được bảy tám phần của sự việc, thế tử Trường Tín vương dẫn người chặn g.i.ế.c quan binh đến huyện Thanh Bình chinh lương, giả mạo quan binh mang lệnh chinh lương tới, chặn g.i.ế.c thôn dân của Mã gia thôn chỉ sợ cũng là kế hoạch của bọn họ, mục đích là vì kích động bức bách tính huyện Thanh Bình làm phản.

Chỉ là, huyện lệnh huyện Thanh Bình đến bây giờ còn chưa biết được thân phận thật sự của đám quan binh kia, còn nam nhân mang mặt nạ kia làm sao nhận ra được Tùy Nguyên Thanh?

Chẳng lẽ, nam nhân mang mặt nạ kia ban đầu đã biết Tùy Nguyên Thanh?

Nghĩ đến suy đoán trước đó của mình, ánh mắt của Hạ Kính Nguyên trở nên phức tạp hơn.

Ông ta hỏi huyện lệnh: "Lúc trước bản quan nhìn thấy ở cửa thành có một nam nhân mặt áo đen mang mặt nạ quỷ màu xanh, g.i.ế.c địch rất anh dũng, ngươi có biết là người nào không?"

Lưu huyện lệnh đợi nửa ngày chỉ đợi được một câu hỏi như vậy, hoảng sợ lắc đầu nói: "Cái này... Hạ quan không biết, có lẽ là nghĩa sĩ ở trong thành."

Đúng lúc này, đám quan binh truy sát Tùy Nguyên Thanh cũng trở về tới thành.

Thủ lĩnh quan binh vừa vào cửa thành liền xuống ngựa, chắp tay với Hạ Kính Nguyên mà nói: "Đại nhân, thủ lĩnh tặc tử đã chạy trốn xuống dòng sông, thuộc hạ đã phái người xuôi dòng tiếp tục tìm kiếm, trước trói người này lại quay về phục mệnh với đại nhân."

Hạ Kính Nguyên liếc nhìn Mục Thạch đang bị trói gô lại, hỏi: "Có nhìn thấy nam nhân mang mặt nạ quỷ màu xanh không?"

Thủ lĩnh quan binh chắp tay cúi đầu nói: "Tên này chính là do vị tráng sĩ kia bắt được, chờ đúng lúc bọn thuộc hạ tới thì hắn cũng nói thủ lĩnh tặc tử đã trốn xuống sông, sau đó xuôi dòng mà đi, xem ra hắn cũng là đang tìm thủ lĩnh của đám tặc tử."

Vị tiểu tướng bị cướp ngựa không khỏi lẩm bẩm: “Vậy ngựa của lão tử thì sao?”

Hạ Kính Nguyên quét ánh mắt qua, hắn ta nhanh chóng ngậm miệng.

Hạ Kính Nguyên nhìn về phía Mục Thạch nói: "Trước tiên bắt giữ người lại, giám sát chặt chẽ, không được để hắn tự kết liễu."

Thủ lĩnh quan binh nhận mệnh.

Hạ Kính Nguyên chỉ vào vị tiểu tướng vừa mới nói: "Từ giáo úy, ngươi mang một đội nhân mã đi dọc bờ sông truy tìm tặc tử, tận lực bắt sống hắn."

Vị tiểu tướng nhanh chóng điều chỉnh thần sắc, chắp tay nói: "Mạt tướng lĩnh mệnh!"

-

Sau khi Phàn Trường Ngọc đưa Vương bộ đầu đi gặp đại phu, nhìn thấy sắc trời sắp tối mà Tạ Chinh vẫn chưa quay lại, trong lòng nàng không khỏi thấy chút lo lắng, sau khi báo với Vương bộ đầu một tiếng, nàng liền muốn ra khỏi thành tìm Tạ Chinh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này cửa thành đã đổi thành quan binh từ phủ Tế Châu canh giữ, những quan binh kia đều mặc giáp chiến, nhìn rất uy nghiêm, bách tính bình thường đều tránh xa.

Lo sợ trong thành còn có đồng bọn của tặc tử, ra vào cửa thành trở nên vô cùng nghiêm ngặt, một số nông dân vốn thường xuyên đến buôn bán lâm thời đều bị giữ lại tra hỏi.

Phàn Trường Ngọc do dự một lúc, nghĩ tiến lên nói rõ tình huống, thuận tiện hỏi bọn họ khi đuổi theo tặc tử có nhìn thấy Ngôn Chính hay không, dù sao Ngôn Chính mang mặt nạ quỷ xanh, hẳn là rất dễ nhận ra.

Nàng vừa định tiến lên, ngoài cửa thành liền vang lên tiếng vó ngựa, quan binh trấn giữ cửa thành nhìn lại, thấy một con ngựa đỏ thẫm một mình quay trở về.

Ngược lại, Phàn Trường Ngọc đang nghiêng người đột nhiên bị một bàn tay to lớn thò ra nắm chặt cổ tay, kéo nàng lui lại mấy bước.

Quan binh vây quanh hắn nhìn ra ngoài thành không có người cưỡi ngựa, đều rất kỳ quái: “Ngựa của Từ giáo úy tự quay về được?”

Cách đó vài bước, Phàn Trường Ngọc nhìn thấy nam nhân mặc áo ngoại bào đen đang cởi bỏ chiếc mặt nạ quỷ xanh xuất hiện trước mặt, sau khi kinh ngạc thì mừng rỡ khôn xiết, bị hắn kéo đi suốt quãng đường mà quên mất hắn vẫn đang nắm tay mình, chỉ lo nói: "Sao huynh đi lâu thế? Đám quan binh kia cũng đã bắt người đem về, ta còn tưởng huynh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn..."

Nghe được nàng suy nghĩ lung tung, lực đạo của Tạ Chinh trên cổ tay vẫn không chút nào nới lỏng cổ, nói: "Đi tìm tặc tử kia, đuổi hơi xa một chút."

Phàn Trường Ngọc ngay lập tức nhận ra hắn là đang nói về tên thủ lĩnh tặc tử cực kỳ xảo quyệt kia, vội vàng hỏi: "Đuổi kịp không?"

Tạ Chinh lắc đầu.

Hắn đã xuôi dọc bờ sông tìm hơn chục dặm vẫn không thấy Tùy Nguyên Thanh, đối phương mặc bộ khôi giáp vượt sông, trên thắt lưng lại bị thương, cho dù có vượt được sông, cũng lành ít dữ nhiều.

Nếu Tùy Nguyên Thanh thật sự có thể thoát thai hoán cốt, chỉ có thể nói mạng của hắn ta vẫn chưa đến tuyệt lộ.

Phàn Trường Ngọc nghe nói không đuổi kịp Tùy Nguyên Thanh thì có chút thất vọng, sau đó nói: “Nghe nói rùa ngàn tuổi là ba ba vạn tuổi, nếu tên vương bát đản kia không chết, có thể là ứng với lời này."

Tạ Chinh nghe Phàn Trường Ngọc nhắc đến Tùy Nguyên Thanh thì không có một lời nào tốt, nghĩ đến những lời khiêu khích của Tùy Nguyên Thanh trước khi nhảy sông, đôi mắt thâm trầm, hỏi: "Nàng có thù với hắn?"

Phàn Trường Ngọc nói: "Vốn không có thù gì, ta nghe huynh nói huyện lệnh đã bị khống chế, nên muốn đưa huyện lệnh ra trước phục chức cho Vương thúc, cũng để cho Vương thúc làm việc dễ dàng hơn. Không ngờ cái tên vương bát đản kia cũng ở phủ huyện lệnh, vì thế ta chỉ có thể thuận tiện bắt vương bát đản kia, lần đó liền kết thù."

Tạ Chinh cụp mắt che đậy tâm tình: "Võ nghệ của hắn không tệ, nàng như thế nào trói được hắn?"

Nói đến đây, Phàn Trường Ngọc rất xấu hổ, cảm thấy mình có chút thắng mà không uy phong, nhưng trong lòng rất thành thật, thẳng thắn nói: “Ở đó có quá nhiều người, ta sợ không đánh lại được, vốn định dùng thuốc mê để đối phó với bọn họ nhưng ở trong phủ huyện lệnh không có, ta liền giả trang thành nha hoàn phủ huyện lệnh đem canh nấm tuyết có bả đậu đưa cho vương bát đản đó.”

Nàng vẫn đang mặc bộ trang phục nha hoàn kia, một nửa cổ tay trắng ngần lộ ra ngoài và Tạ Chinh đang nắm lấy.

Tạ Chinh cúi đầu nhìn nàng, nghĩ đến việc nàng mặc thân trang phục này đi đưa canh cho Tùy Nguyên Thanh, lực đạo của hắn trên cổ tay nàng vô thức tăng lên mấy phần.

Cơn đau từ cánh tay cuối cùng cũng nhắc nhở Phàn Trường Ngọc rằng cổ tay nàng vẫn đang bị hắn nắm chặt.

Nàng vỗ vỗ tay hắn, hít hà thở ra một tiếng: “Huynh nhẹ tay một chút, tên độc tử kia ở trên tường thành khi dễ ta không có vũ khí thuận tay, dùng Hoàn thủ đao đối phó với đao chặt xương của ta, sau đó còn kéo ta rớt thường thành cho nên làm cổ tay ta bị thương, lúc này vẫn còn thấy đau.."

Tạ Chinh buông tay ra, hạ mắt xuống thì thấy trên cổ tay trắng như sương của nàng có một vòng dấu tay bầm tím, hiển nhiên không phải bị hắn nắm lấy, hổ khẩu còn có vết rách, m.á.u chảy ra đã khô lại.

Lệ khí trong đáy mắt của hắn chợt lóe lên.

Thấy hắn im lặng, Phàn Trường Ngọc phát giác những lời nàng vừa nói dường như là đang tố khổ, cũng rất già mồm, lập tức bổ sung: “Nhưng ta xem như cũng đã báo thù được, hắn đã bị ta c.h.é.m mấy nhát, trước khi tên độc tử kia bỏ chạy, ta còn đạp vào mặt hắn một cước!"

Nghe nàng nói như vậy, Tạ Chinh vẫn là không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng nặng nề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-62.html.]

Phàn Trường Ngọc chỉ cảm thấy đoạn đường này hắn rất ít nói chuyện, đoán chừng hắn khó chịu là vì không bắt được tên độc tử kia, thậm chí nàng còn an ủi hắn mấy lần.

Trước khi trở về trấn, Phàn Trường Ngọc đã đến báo bình an với Vương bộ đầu, để Vương bộ đầu không phải lo lắng nghĩ Ngôn Chính vẫn chưa quay lại.

Khi Vương bộ đầu biết bọn họ muốn quay trở lại trấn, nói: "Trời đã tối, tuyết lại rơi rất lớn, hôm nay nhiều chuyện xảy ra, nhất định có đạo phỉ lợi dụng lúc cháy nhà mà hôi của, trời tối như vậy lên đường không an toàn, trong nhà có phòng trống, trước các cháu cứ ở lại đây một đêm, ngày mai trở về cũng không muộn.”

Phàn Trường Ngọc nghĩ một lúc, nàng và Ngôn Chính đều đã mệt cả ngày, thật sự đã kiệt sức, vì vậy sau khi nói cảm tạ liền đồng ý.

Thấy Phàn Trường Ngọc đi tới, Du Bảo Nhi nện chân ngắn chạy ra hỏi: "Trường Ngọc cô cô, mẫu thân cháu khi nào mới đến đón cháu?"

Lúc này Phàn Trường Ngọc mới nghĩ tới Du Thiển Thiển, ngẩng đầu nhìn Tạ Chinh: “Du chưởng quỹ bây giờ còn ở trong đại lao sao?”

Tạ Chinh khoanh tay dựa vào cửa treo hoa nhàn nhạt lắc đầu, ánh mắt rơi vào trên người Du Bảo Nhi, ẩn giấu chút phức tạp, một lát sau hắn quay đầu đi nói: “Vụ án của Dật Hương lâu vẫn chưa kết thúc, không biết quan phủ bên kia sẽ xử lý như thế nào, nàng ta đã giao tên tiểu tử này cho nàng, trước khi giải quyết xong vụ án, nàng thay nàng ta trông nom là được."

Phàn Trường Ngọc nghĩ Du Thiển Thiển đối xử với mình không tệ, giúp nàng ta chăm sóc Du Bảo Nhi một thời gian cũng là điều đúng đắn.

Trước đây nàng cùng Du Thiển Thiển bàn bạc, cho rằng huyện lệnh mưu đồ gia sản của Du Thiển Thiển để đầu nhập phản vương, nhưng bây giờ xem ra không phải.

Nếu quan phủ công bằng xử lý vụ án đổi lấy sự trong sạch của Du Thiển Thiển, vậy thì tất cả đều vui vẻ.

Nếu trong lòng huyện lệnh lại có tính toán gì, trong tay nàng cũng đang nắm giữ việc huyện lệnh tham công, cũng không sợ ông ta làm khó dễ Du Thiển Thiển.

Phàn Trường Ngọc vỗ vỗ sau đầu Du Bảo Nhi nói: "Mẫu thân của cháu gặp chút phiền phức nhỏ, đợi tỷ ấy giải quyết xong phiền phức nhỏ kia sẽ đến tìm cháu, trước cháu cứ đi theo cô cô lên trấn cùng chơi với Ninh Ninh vài ngày, được không?"

Trước đây, khi cửa hàng của Du Thiển Thiển buôn bán bận rộn, Du Bảo Nhi cũng được giao cho bà tử trong nhà chăm sóc, có khi từ ba đến năm ngày Du Bảo Nhi cũng đều không gặp được Du Thiển Thiển.

Người tuy nhỏ, nhưng tính tình lại cực kỳ bình tĩnh, nghe vậy liền ngoan ngoãn gật đầu, tò mò hỏi: “Vậy Trường Ngọc cô cô sẽ mổ lợn sao?”

Phàn Trường Ngọc suy nghĩ một chút nói: "Có thể."

Chuyện hôm nay phát sinh khiến lòng người cả huyện hoang mang, không biết hai ngày này chợ có mở cửa hay không, có lẽ phải một thời gian nữa chợ mới có thể khôi phục lại nhộn nhịp như thường lệ.

Du Bảo Nhi trực tiếp bỏ qua từ "có thể", sau khi nhận được câu trả lời của Phàn Trường Ngọc, liền hài lòng để bà tử dẫn đi rửa mặt rồi đi ngủ.

Từ sáng sớm Phàn Trường Ngọc đã đến Dật Hương lâu giao thịt cho Du Thiển Thiển, đến giờ một ngụm nước vẫn chưa được uống.

Vương phu nhân biết nàng nhất định đói bụng, liền kêu bà tử trong nhà đến bếp chuẩn bị thức ăn.

Phàn Trường Ngọc từ chiều vẫn không để ý đến việc có đói bụng hay không, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, mới giật mình cảm thấy mình đã đói bụng đến mức n.g.ự.c dán đến lưng.

Ngày hôm nay nàng toàn làm những việc hao tốn thể lực, trong bụng rỗng tuếch, liền ăn ba bát cơm, đang muốn ăn đến bát thứ tư, Tạ Chinh đã đè muỗng xới cơm xuống.

Hắn nói: "Đói lâu không nên ăn liền quá nhiều, sẽ làm tổn thương dạ dày."

Phàn Trường Ngọc bực bội đặt bát đũa xuống.

Sau khi ăn cơm xong, Tạ Chinh đi ra ngoài, Vương bộ đầu đã phá án nhiều năm, luôn có thời điểm bị thương, trong nhà đều có chuẩn bị rất nhiều thuốc trị thương.

Tạ Chinh xin Vương phu nhân một ít thuốc mỡ trị vết bầm tím và một lọ kim sang dược.

Lúc trở về phòng, Phàn Trường Ngọc vừa vặn rửa mặt xong.

Hắn nhìn thấy Phàn Trường Ngọc đang vắt khăn trong chậu nước, cau mày: “Không ai từng nói với nàng vết thương kỵ dính nước sao?”

Phàn Trường Ngọc liếc nhìn vết thương trên tay, thản nhiên nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại."

Quay đầu lại, nhìn thấy thuốc mỡ trong tay Tạ Chinh, liền "Này" một tiếng: “Huynh đi lấy thuốc cho ta?"

Tạ Chinh rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Vương phu nhân đưa cho."

Phàn Trường Ngọc đối với hắn không chút nghi ngờ: "Thẩm tử thật cẩn thận, thậm chí chú ý tới vết thương nhỏ của ta."

Tạ Chinh không trả lời, hắn dựa vào khung cửa hỏi: "Nàng có thoa hay không?"

Phàn Trường Ngọc thầm nghĩ tính tình người này sao lúc tốt lúc xấu, nhưng nghĩ đến lúc ở trên tường thành hắn đã cứu mình mấy lần, nàng cũng không thèm để ý hắn, ngửa cổ nói: “Thoa, sao lại không thoa, đây là thuốc của thẩm tử đưa cho ta, biết bao nhiêu tâm ý.”

Nghe thấy hai chữ "tâm ý", Tạ Chinh ngước mắt lên nhìn nàng, sau đó lập tức dời ánh mắt.

Phàn Trường Ngọc rắc thuốc kim sang dược lên hổ khẩu trước, Tạ Chinh thấy nàng gian nan cắn phần cuối của miếng gạc để quấn, liền đi tới giúp nàng quấn và thắt nút.

Nhưng khi bôi thuốc lên cổ tay, Phàn Trường Ngọc mới nhận ra rằng mình đã làm một việc ngu ngốc.

Nàng nên bôi thuốc lên cổ tay trước, thuốc mỡ là dầu, cần phải đẩy và thoa một chút vào da, hiện tại hai tay đều quấn băng gạc, chỉ có thể dùng đầu ngón tay lấy một chút, dùng lòng bàn tay chậm rãi thoa, rất phiền phức.

Hơn nữa, thuốc mỡ dạng dầu cực kỳ trơn, khi dùng lòng bàn tay thoa, rất khó thấm vào da.

Phàn Trường Ngọc cẩu thả thoa một lúc liền muốn xong việc, vừa định đóng hộp thuốc mỡ lại, cổ tay đã bị một bàn tay to cắt ngang.

Tạ Chinh dùng lòng bàn tay đã chai sạn của mình thoa thuốc mỡ lên trên cổ tay nàng, giọng điệu thật sự không khách khí: “Nàng làm việc gì cũng cẩu thả như vậy sao?”

Phàn Trường Ngọc lại bị hắn bắt nạt, không nhịn được phản bác: "Không phải là tay của ta không tiện sao?"

Tạ Chinh tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó chỉ chuyên tâm giúp nàng thoa thuốc mỡ lên tay, cũng không nói lời nào.

Làn da trắng ngần như sương của nàng trở nên sáng bóng như ngọc bích ấm áp dưới ánh nến, những dấu vân tay màu xanh tím trên cổ tay nàng càng trở nên bắt mắt, nhìn vào thậm chí còn có chút kinh ngạc.

Nụ cười khiêu khích mà Tùy Nguyên Thanh ném cho hắn sau khi vượt qua đám đông đột nhiên xuất hiện trong tâm trí của Tạ Chinh.

Một cơn giận vô cớ từ đáy lòng dâng lên, đôi môi mỏng mím chặt lại.

Giữa lòng bàn tay của hắn và cổ tay nàng cách một lớp thuốc mỡ, khi thuốc mỡ vẫn chưa khô, thoa đẩy chỉ thấy trắng nõn nà, khi lớp thuốc mỡ thấm vào da, xúc cảm khi hắn thoa đẩy cổ tay nàng lại trở nên cực kỳ rõ ràng hơn.

Không chỉ bởi vì nhào nặn hồi lâu, mà lòng bàn tay của hắn cũng trở nên rất nóng, giống như một cái mỏ hàn.

Phàn Trường Ngọc cau mày, vừa định nói đủ rồi, hắn lại trước một bước thu tay lại.

Lời nói vừa đến khóe miệng thì Phàn Trường Ngọc đành phải nuốt trở về.

Tạ Chinh cất hộp thuốc mỡ đi, đi tới chậu rửa mặt bên cạnh rửa tay.

Phàn Trường Ngọc cúi đầu nhìn cổ tay đỏ ửng vì bị nhào nặn của mình, chỉ cảm thấy cả cổ tay vừa nóng vừa ngứa, nháy mắt ra hiệu mới nhịn được xúc động cọ vào xiêm y.

Nàng thầm nghĩ nếu sớm biết tác dụng của thuốc mỡ này khiến tay tê ngứa thì sẽ không thoa, còn không bằng chờ về nhà thoa rượu thuốc.

Tạ Chinh quay đầu lại, thấy nàng vẻ mặt rối rắm, hỏi: "Làm sao vậy?"

Phàn Trường Ngọc lắc cổ tay nói: "Tác dụng của thuốc đã phát tác, ta không quá quen."

Người gõ mõ đi trên phố đi ngang qua, đã là giờ Tý, trên dưới toàn bộ Vương gia đều đã yên tĩnh.

Không đợi Phàn Trường Ngọc nói thêm, Tạ Chinh đi mở tủ trong phòng nhưng không tìm thấy thêm chăn bông.

Phàn Trường Ngọc ngồi ở bàn cũng nhìn thấy.

Đã đến giờ này cũng không thể đánh thức Vương phu nhân, đi tìm bà ấy bảo muốn lấy chăn trải ra đất ngủ.

Một lúc sau, Tạ Chinh quay người nói: "Ta còn chưa buồn ngủ, nàng nghỉ ngơi đi."

Trong lòng Phàn Trường Ngọc tự nhủ hắn đây chính là muốn lừa gạt quỷ, liên tục mấy đêm đều không ngủ ngon, sáng nay còn ráng giúp nàng bán thịt lợn.

Bây giờ lại là mùa đông khắc nghiệt, ban đêm không có chậu than quả thật có thể khiến người ta c.h.ế.t cóng, hắn dự định chỉ ngồi trong phòng một đêm sao?

Phàn Trường Ngọc liếc nhìn chiếc chăn dày duy nhất còn sót lại trên giường, chủ động nói: “Nếu không... chấp nhận cùng ngủ trên giường một đêm?”

Trái tim Tạ Chinh đập lỡ một nhịp, đôi lông mày đẹp đẽ nhìn nàng, Phàn Trường Ngọc hiểu sai ý, vội vàng giơ tay quấn băng gạc lên cam đoan: “Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không có ý xấu với huynh!"

Loading...