Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 73

Cập nhật lúc: 2024-09-14 13:51:29
Lượt xem: 33

Thời tiết hôm nay thật sự không tốt lắm, tuyết mịn vẫn chưa ngừng rơi, bên bờ sông còn có một tầng băng mỏng trôi nổi.

Ngay khi Phàn Trường Ngọc dùng cây trúc dài quét sạch những tên sơn phỉ trên mạn thuyền, nam nhân trẻ tuổi phía sau đột nhiên hét lên một tiếng, Phàn Trường Ngọc quay lại thì thấy một tên sơn phỉ đang nắm lấy chân của hắn ta, đang cố gắng kéo hắn ta xuống nước.

Đuôi thuyền lại có tên sơn phỉ khác đang muốn trèo lên, Phàn Trường Ngọc không thể phân thân được, cắn răng đá một cước vào tên ở đuôi thuyền, trở tay dùng cây trúc dài đ.â.m tới, tên sơn phỉ kéo lấy chân của nam nhân trẻ tuổi chưa kịp lấy hơi đã bị nàng đẩy xuống nước, nước sông lạnh băng xộc thẳng vào miệng và mũi, tên sơn phỉ bị sặc gần chết.

Nam nhân trẻ tuổi vội vàng đứng dậy, nửa bàn chân bị kéo xuống nước, lúc này ống quần, giày và tất đều ướt sũng, cái lạnh buốt khiến môi hắn ta trắng bệch, nhưng hắn ta vẫn nhớ cảm tạ Phàn Trường Ngọc: "Đa tạ cô nương..."

Ánh mắt hắn ta đột nhiên biến đổi, hét lớn: "Cẩn thận!"

Phàn Trường Ngọc vô thức đưa cây trúc dài ra sau lưng chặn lại, nam nhân mặt thẹo từ dưới đáy nước vọt lên, tay cầm một thanh đại đao bổ tới phía nàng, cây trúc dài trong tay Phàn Trường Ngọc đã bị hắn ta chặt ra làm đôi.

Mắt thấy lưỡi đao đang ép đến gần, trốn cũng không còn kịp nữa, Phàn Trường Ngọc chỉ có thể ngả người ra sau để tránh nơi hiểm yếu hết mức có thể, nhân tiện đ.â.m đầu nhọn của cây trúc dài bị chặt đứt tới.

Vốn là muốn c.h.ế.t cũng phải kéo theo đệm lưng, đầu nhọn của cây trúc dài trong tay nàng lại đ.â.m trúng vào tên nam nhân mặt thẹo, một đao định rơi xuống vai trái nàng kia lại không thể bổ xuống nữa.

Bên tai truyền đến tiếng xé gió sắc bén trong không khí, đầu mũi tên với một lực mạnh cơ hồ bay qua phàn tóc mai của nàng, Phàn Trường Ngọc thậm chí cảm thấy luồng không khí làm mặt nàng đau nhức.

"Đinh--"

Với một tiếng kim loại giòn đinh tai nhức óc, mũi tên bay thẳng tới thanh đại đao trong tay nam nhân mặt thẹo, tia lửa b.ắ.n ra, đầu mũi tên vỡ vụn dưới lực va chạm cường hãn, thanh đao thép trong tay của nam nhân mặt thẹo cũng giống như vụn băng bình thường vỡ ra từng mảnh.

Mấy mũi tên tiếp theo cũng liên tiếp rơi trúng bọn sơn phỉ đang ở trên mạn thuyền.

Tất cả những người có mặt bị giật mình.

Nam nhân mặt thẹo phản ứng rất nhanh, lập tức rút thanh chủy thủ trên người cắt đứt đoạn trúc nhọn đ.â.m vào trên người mình, cả người nhảy vào trong nước trốn, không còn ở trên thuyền làm mục tiêu sống nữa.

Phàn Trường Ngọc nhìn về phía mũi tên bay tới, chỉ thấy một đội kỵ binh kéo cung lớn gào thét hướng tới, quan binh trên lưng ngựa đều mặc áo giáp dày giống nhau, trong lúc nhất thời không biết được mũi tên làm vỡ nát thanh đao thép của nam nhân mặt thẹo kia là do ai bắn.

Nàng chỉ nghĩ rằng phủ Tế châu bên kia đã biết được thảm án của huyện Thanh Bình, cho nên xuất binh tới đây để diệt phỉ, đáy lòng nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Phần lớn sơn phỉ đều là đám ô hợp, chỉ có thể cầm đao kiếm khoa tay múa máy mấy đường, khi đối mặt với quan binh cưỡi ngựa giỏi tài thiện xạ, bọn chúng chỉ có thể chạy trối chết.

Đầu mũi tên như châu chấu rơi xuống nước, bọn sơn phỉ lại chen chúc nhau một chỗ, rất nhanh vang lên tiếng kêu thảm thiết, mặt sông thoáng chốc nhuốm đầy máu.

Mắt thấy không thể lên bờ, nước sông lại lạnh lẽo thấu xương, một đám sơn phỉ dứt khoát trốn dưới nước đẩy chiếc thuyền của Phàn Trường Ngọc ra giữa lòng sông.

Khi Phàn Trường Ngọc nhận thấy chiếc thuyền gỗ dưới chân mình ngày càng cách xa bến, chợt cảm thấy có chuyện lớn không ổn.

Một khi nàng đã rời xa tầm b.ắ.n của cung tiễn, trên thuyền lại chỉ có một mình nàng, đối phó với đám sơn phỉ đang cùng đường mạt lộ này chỉ càng khó khăn hơn.

Hơn nữa, dòng nước ở giữa sông chảy xiết, hầu như không cần chống chèo, thuyền đã xuôi theo dòng nước trôi xuống hạ du.

Trên bờ quan binh hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này, cũng không b.ắ.n tên nữa, một số quan binh biết bơi cởi áo giáp dày, nhảy lặn xuống sông.

Bọn cướp đã đẩy thuyền gỗ ra khỏi bến thuyền lúc này mới trồi đầu lên khỏi mặt nước, lần nữa muốn đoạt thuyền, Phàn Trường Ngọc không thể để ý đến nam nhân trẻ tuổi kia nữa, nắm lấy cổ áo của hắn ta, nói một tiếng: "Đắc tội!"

Sau đó, dùng sức ném mạnh hắn ta về phía quan binh bên kia.

Nam nhân trẻ tuổi tái mặt vì sợ hãi, chỉ kịp gọi một tiếng "Cô nương", cả người đã bị ném một vòng cung dài ra sau, rơi vào trong nước.

Hắn ta hiển nhiên là không biết bơi, phải mất một lúc lâu hắn ta mới có thể trồi lên, liều mạng vũng vẫy trong dòng nước sông lạnh lẽo thấu xương, hô to cứu mạng.

Quan binh bơi tới phải mất chút khí lực mới tránh được hai tay của hắn ta, tóm lấy phần gáy của hắn ta kéo được người lên bờ.

Tạ Chinh ở trên bờ nhìn một màn này, khóe môi lại mím chặt hơn, cung lớn trong tay lần nữa lại căng lên, thân binh muốn nói thuyền đã trôi quá xa, vượt xa tầm b.ắ.n của cung tiễn, trong khoảnh khắc tiếp theo, đã thấy nhánh mũi tên lông vũ từ giữa dây cung của hắn lao đi, mà phía xa bên sát chiếc thuyền giữa lòng sông, từng cỗ t.h.i t.h.ể từ từ nổi lên.

Kỵ binh trên bờ tựa như vịt cạn đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức vang lên một trận âm thanh hoan hô.

Sắc mặt của Tạ Chinh vẫn là một mảnh lạnh lùng.

Thuyền đã ra giữa sông thì bị dòng nước cuốn trôi xuống hạ du, cung tiễn hoàn toàn không thể b.ắ.n được những tên sơn phỉ ẩn nấp dưới thuyền.

Nam nhân trẻ tuổi được cứu lên sắc mặt trắng bệch vì lạnh, toàn thân ướt sũng nằm trên mặt đất nôn mấy ngụm nước, sau khi hòa hoãn được một chút, chuyện đầu tiên là nói với các quan binh xung quanh: “Mau cứu vị cô nương trên thuyền kia đi!"

Tạ Chinh lạnh lùng quét mắt liếc nhìn hắn ta, kéo dây cương và phi nước đại về phía con đường cái ven sông.

Các thân binh mới kịp phản ứng là hắn muốn đi đường bộ đuổi theo con thuyền kia, cũng nhanh chóng đuổi ngựa chạy theo hắn.

Vân Mộng Hạ Vũ

-

Phàn Trường Ngọc cầm trong tay nửa cây trúc dài bị cắt đứt đứng trên thuyền, sau khi đ.â.m xuống người một tên sơn phỉ có ý đồ muốn bò lên thuyền, mặt sông nhất thời yên tĩnh một lúc, như thể tất cả những tên sơn phỉ nấp dưới đáy thuyền gỗ đã c.h.ế.t rồi.

Nàng không dám khinh thường, cảnh giác quan sát mặt sông một hồi, xác định dòng nước chỉ gợn sóng lăn tăn, bèn đi đến mũi thuyền nhặt mái chèo lên, định chèo đến bên bờ.

Nàng vừa mới vung mái chèo hai lần, bỗng có một lượng nước lớn từ dưới nước lao về phía nàng, theo sát là một tên sơn phỉ xông ra, Phàn Trường Ngọc giật mình, thuận thế cầm mái chèo lao tới.

Không ngờ, tên sơn phỉ này vốn là một người đã chết, nam nhân mặt thẹo thừa dịp nàng tóm tên sơn phỉ đã c.h.ế.t kia đã vọt lên mạn thuyền, lấy thanh chủy thủ đã thủ sẵn c.h.é.m vào cổ của Phàn Trường Ngọc, Phàn Trường Ngọc nghiêng người tránh thoát, nhưng cánh tay vẫn bị thanh chủy thủ của hắn ta tạo ra một vết rạch dài.

Cơn đau khiến Phàn Trường Ngọc kêu lên một tiếng, mái chèo trong tay quay ngược trở lại, mái chèo lại chống cán vào vết thương của nam nhân mặt thẹo trước đó bị cây trúc đ.â.m vào.

Nam nhân mặt thẹo mặc dù đã thành công lên thuyền, nhưng bởi vì vết thương trên bụng lại lảo đảo lui về phía sau một bước, ngã ngồi xuống trên thuyền gỗ, trên trán vì đau đớn mà nổi lên một đường gân xanh.

Phàn Trường Ngọc rút con đao chặt xương ra đ.â.m về phía hắn ta, đồng tử của nam nhân mặt thẹo co rút lại, chật vật lăn lộn né tránh, sau đó tránh tới đuôi thuyền, thương lượng với Phàn Trường Ngọc: “Nữ hiệp, ngươi và ta đều không muốn c.h.ế.t ở khúc sông này, táng thân trong bụng cá, so với đôi bên tiếp tục lưỡng bại câu thương, không bằng tạm thời bắt tay làm hòa, nếu có ân oán gì, sau này lại báo, như thế nào?"

Phàn Trường Ngọc có vẻ như thật sự suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng cất đao đi, nói: "Được."

Nam nhân mặt thẹo tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn ta vẫn chỉ ở đuôi thuyền, nửa điểm cũng không dám thả lỏng cảnh giác.

Sau khi vượt qua được một đoạn dòng nước xiết, nước sông trở nên tĩnh lặng, tốc độ thuyền cũng chậm lại, có thể nhìn thấy trên bờ đội kỵ binh đang đuổi theo.

Ngựa của Tạ Chinh dẫn đầu chạy ở phía trước, đường cái địa thế cao, hắn nhìn thoáng qua khoảng cách từ bờ sông đường cái đến chiếc thuyền ở giữa sông, dùng sức quất ngựa hai roi, chiến mã một đường bỏ lại đám thân vệ ở phía sau, sau khi chạy qua con thuyền trên sông một đoạn, hắn bỏ lại ngựa, cơ hồ bước nhanh một mạch đến bờ sông, cởi chiến giáp trên người xuống, để mình trần nhảy xuống sông.

Thuyền thuận theo dòng nước vẫn trôi về phía trước, nếu hắn bơi ra giữa sông, thì nhất định phải chạy về trước một đoạn nhất định, mới có thể bơi tới giữa lòng sông chặn đứng chiếc thuyền kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-73.html.]

Trên thuyền, nam nhân mặt thẹo chỉ chú ý tới kỵ binh đuổi theo, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, Phàn Trường Ngọc rất thấu hiểu nói: “Nếu không ta đưa mái chèo cho ngươi, tự ngươi chèo đi?”

Nam nhân mặt thẹo do dự gật đầu.

Phàn Trường Ngọc nhặt mái chèo từ đầu tuyền ném tới, cùng lúc đó, cũng ném con đao chặt xương tới, còn nàng thì cầm cây trúc dài bị chặt đứt chỉ còn chừng hai thước đ.â.m về phía nam nhân mặt thẹo.

Ba hướng thế công, nam nhân mặt thẹo căn bản không kịp né tránh, chỉ có thể né tránh con đao chặt xương cắm thẳng vào cổ họng mình, sau đó đưa tay cắt đứt cây tre nhọn mà Phàn Trường Ngọc đ.â.m tới, mái chèo đối diện thì nện vào trên mặt hắn ta, mũi suýt chút nữa bị nện gãy, m.á.u mũi cũng chảy ra.

Hắn ta cũng không ngờ rằng cây trúc dài trong tay của Phàn Trường Ngọc cũng là một vỏ bọc.

Phàn Trường Ngọc chịu đựng cơn đau nhức tột cùng, dùng bàn tay trật khớp cầm cây trúc cao kia, trước đó nàng đã thử sửa tay trở về, nhưng dù sao nàng cũng không phải đại phu, lại là lần đầu tiên bị thương nặng như vậy, Phàn Trường Ngọc cũng không tìm được vị trí nối xương.

Sau khi đưa xương tay lên, mặc dù hiện tại cánh tay trái có thể cử động, nhưng mỗi lần cử động lại đau như nứt xương, tự nhiên không thể phát huy sức lực.

Khi nam nhân mặt thẹo ngăn cản cây trúc dài, Phàn Trường Ngọc trực tiếp dùng tay phải túm lấy tóc hắn nhấn người vào trong nước, trong lúc đó ánh mắt của nàng sinh ra sự ngoan lệ.

Nam nhân mặt thẹo liều mạng giãy giụa, nhưng bàn tay ấn sau đầu hắn ta lại mạnh đến không ngờ, lại không thể khiến hắn ta nhào lên.

Nước sông lạnh lẽo xộc vào mũi miệng, cơ hồ muốn sặc vào phổi.

Nam nhân mặt thẹo giãy giụa cho đến khi yếu đi, Phàn Trường Ngọc nắm tóc hắn ta kéo lên chốc lát, nam nhân mặt thẹo ho sặc sụa, mất hết uy phong, cầu xin tha thứ: "Nữ hiệp, ngươi tạm thời tha cho ta một mạng, về sau ta sẽ làm trâu làm ngựa cho nữ hiệp…”

Phàn Trường Ngọc nghĩ đến linh đường treo đây vải trắng cùng với t.h.i t.h.ể của phụ mẫu trong quan tài, ánh mắt lạnh lùng như băng, lần nữa nhấn người vào trong nước sông, một lát sau lại kéo lên, mang theo căm hận nói: “Có phải ngươi vì tàng bảo đồ mà chặn g.i.ế.c tiêu sư đã rửa tay chậu vàng không?"

Nam nhân mặt thẹo cho là nàng đang muốn cầu tài, vội vàng thú nhận: "Tàng bảo đồ kia là giả, tàng bảo đồ thật đã nằm trong tay Trường Tín vương rồi, bất quá ta đã hoạt động trong trại Thanh Phong nhiều năm, cũng không chỉ có trại Thanh Phong là nơi đặt chân, tất cả bạc ta đều đem giấu đi nơi khắc, nữ hiệp tha cho ta một mạng, ta sẽ đều đem tất cả tài vật đều đưa cho nữ hiệp..."

Phàn Trường Ngọc lạnh lùng nói: "Ngươi tội ác chồng chất cũng xứng để sống sao? Đêm qua bao nhiêu người ở huyện Thanh Bình đã chết? Ta hỏi lại ngươi, tiêu sư kia có phải là do ngươi g.i.ế.c hay không?"

Nam nhân mặt thẹo đã ở giang hồ nhiều năm, nghe thấy giọng điệu muốn báo thù của Phàn Trường Ngọc, vội vàng nói: "Không phải ta giết, là lão tam hạ thủ."

Kẻ thù ở ngay trước mắt, m.á.u toàn thân của Phàn Trường Ngọc đều đang chảy ngược, nàng dùng sức lực kéo tóc của nam nhân mặt thẹo mạnh đến mức các khớp xương đều trắng bệch: "Là tam đương gia ở sơn trại các ngươi đã giết?"

Nam nhân mặt thẹo vội vàng nói: "Vâng vâng."

Phàn Trường Ngọc hét lên: "Đều là cá mè một lứa, ta làm thịt ngươi trước, quay đi sẽ g.i.ế.c tam đương gia sơn trại các ngươi báo thù cho phụ mẫu Ta!"

Nam nhân mặt thẹo hét lên: "Ngươi là nữ nhi của Mã Thái Nguyên sao? Mã Thái Nguyên là hoạn quan, làm sao có thể có hậu nhân?"

Phàn Trường Ngọc sửng sốt: "Mã Thái Nguyên là ai?"

Nam nhân mặt thẹo nói: "Tổng tiêu sư tiêu cục Tứ Hải, năm đó chính là do hắn ta phụ trách áp giải tàng bảo đồ, nữ hiệp hỏi thăm một chút liền biết được tên của hắn."

Hắn ta dừng một chút, sau đó nói: "Chẳng lẽ nữ hiệp đã báo thù sai người?"

Quan phủ đã nói rõ ràng năm đó là phụ thân của nàng là người phụ trách áp giải tàng bảo đồ, như thế nào lại biến thành Mã Thái Nguyên?

Trong lòng của Phàn Trường Ngọc vẫn còn ngàn vạn nỗi băn khoăn, quát hỏi: "Phu thê họ Phàn vào tháng mười một năm ngoài c.h.ế.t tại Hổ Sát Khẩu, có phải là do người của trại Thanh Phong các ngươi g.i.ế.c không?"

Nam nhân mặt thẹo liên tục kêu oan: "Các huynh đệ chỉ cướp môt trận duy nhất ở huyện Thanh Bình, chính là trận đêm qua, trước đó chưa g.i.ế.c qua người của huyện Thanh Bình."

Phàn Trường Ngọc nghi ngờ hắn ta vì mạng sống mà lừa gạt mình, lần nữa nhấn người vào trong nước sông: "Nói thật!"

Nam nhân mặt thẹo bị quằn đến mức nửa cái mạng sớm đã mất, lần nữa khi được kéo lên thì mặt mũi đều đã xanh tím, dưới nước sông lạnh lẽo con mắt chua xót không thể mở ra được, chỉ kịp kêu lên: “Lời ta nói chính là sự thật, tháng mười một năm ngoái trong trại phải phân cao thấp với trại Hắc Long, không có ra ngoài cướp đường, nếu nữ hiệp không tin có thể ở trên đường dò hỏi."

Phàn Trường Ngọc lúc này trong lòng thật sự hoang mang, nói sư vậy, làn sóng hắc y nhân lúc trước mấy lần g.i.ế.c tới nhà mình cũng không phải là sơn phỉ sao?

Phàn Trường Ngọc đã chân chính giao thủ với làn sóng sơn phỉ này, lại nhớ tới công phủ của những hắc y nhân ngày hôm đó, những hắc y nhân đó từng người đều võ công cao cường, quả thật hoàn toàn không giống sơn phỉ bình thường.

Vậy nguyên nhân cái c.h.ế.t của phụ mẫu đến cùng là gì?

Gió lạnh cùng với những thăng trầm kích thích Phàn Trường Ngọc, khiến đầu nàng đau như búa bổ.

Tay nàng đang nắm nam nhân mặt thẹo cũng nới lỏng một chút, nam nhân mặt thẹo nhân cơ hội vươn tay ra, tóm lấy cánh tay của Phàn Trường Ngọc kéo xuống sông.

Khi cánh tay trái trật khớp của Phàn Trường Ngọc bị chạm tới, nó đau đến thấu tim, cộng với khoảnh khắc nhất thời chủ quan này, thật đã bị nam nhân mặt thẹo kéo xuống sông, không kịp chuẩn bị đã bị sặc nước.

Nam nhân mặt thẹo đã bị Phàn Trường Ngọc làm nhục một lúc lâu, nhưng lại không vội g.i.ế.c Phàn Trường Ngọc, ngược lại, dùng sắc mặt dữ tợn nhấn đầu Phàn Trường Ngọc chìm xuống đáy, sau đó thấy Phàn Trường Ngọc giãy giụa nhan chóng bất động lại nhất nàng lên, cứ như thế mà lặp đi lặp lại.

"Mẹ kiếp! Vừa rồi sức lực nhấn lão tử vào trong nước kia đâu rồi? Tại sao không giãy giụa?"

Khuôn mặt hắn ta đều là niềm vui của sự trả thù.

Phàn Trường Ngọc đã thật sự kiệt sức, tình trạng thiếu dưỡng khí cực độ khiến nàng phải vật lộn để thở ngay cả dưới nước, một loạt bọt khí trào ra từ miệng và mũi, nước lạnh dội vào lồng n.g.ự.c khiến nàng đau nhói kịch liệt.

Hốc mắt cũng đau chát, nàng biết có khả năng mình sẽ c.h.ế.t ở đây.

Nhưng Trường Ninh thì phải làm sao bây giờ?

Trường Ninh...

Một khắc trước khi mất đi ý thức, Phàn Trường Ngọc tựa hồ nghe thấy tiếng “răng rắc” của thứ gì đó bị trật khớp, sau đó bàn tay đang túm tóc nàng đột nhiên buông ra, trên môi lại có một tia mềm mại, đối với một người sắp c.h.ế.t trong nước sông lạnh giá mà nói, chút hơi ấm này dường như là niềm an ủi cuối cùng trên cõi đời.

Cuối cùng nàng nặng nề nhắm nghiền hai mắt lại.

Sau khi Tạ Chinh độ hơi cho Phàn Trường Ngọc, hắn nhanh chóng ôm lấy nàng trồi lên mặt nước, t.h.i t.h.ể của nam nhân mặt thẹo trôi dạt ở cách đó không xa, đầu đã bị người xoay nửa vòng, cổ vặn vẹo rất quỷ dị, đến c.h.ế.t cũng không thể nhắm lại đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Nhìn thấy Tạ Chinh vậy mà tự mình xuống nước để cứu người, thân binh chạy tới cũng vội vàng xuống nước để hỗ trợ.

Tạ Chinh mang theo Phàn Trường Ngọc bơi đến chỗ nước nông, không nói một lời ôm nàng vào bờ, sắc mặt âm trầm chưa từng có, cánh tay nhô gân xanh nhiễu nước, lệ khí khắp người bị ép tới mức khiến người khó thở.

Thân binh cầm lấy y phục tiến lên vốn định gọi hắn, cũng theo bản năng mà im lặng lại, nhớ tới hắn vẫn luôn tránh xa nữ nhân, mới nói: “Hầu gia, để thuộc hạ đến ôm cô nương này đi.”

Tạ Chinh phớt lờ bàn tay đưa tới của thân binh, chỉ kéo chiếc áo choàng của mình bao lấy toàn thân ướt sũng của Phàn Trường Ngọc, ôm nàng tiếp tục đi về phía trước.

Thân binh cùng với đám đồng liêu sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp định thần lại, liền nghe hắn lạnh lùng nói: "Đem t.h.i t.h.ể của thủ lĩnh sơn phỉ kia về, quất thi."

Ngay cả những thân binh c.h.é.m g.i.ế.c người như dưa trên chiến trường, khi nghe được câu này cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Loading...